- English
- Chinese*
- Spanish
- Vietnamese
Cultivating My Character Through Shen Yun Promotion
Greetings Master! Greetings fellow practitioners!
I formally obtained Dafa in 2014, and in 2016, I moved to America for graduate school. Although my city is small, we are fortunate that Shen Yun comes to our state or neighboring states to perform every year. These performances gave me the chance to participate in Shen Yun promotion and participate in the tasks involved with hosting the performances, where I learned to mutually encourage my fellow practitioners, work hard to get rid of my attachments, and elevate to higher levels. I could feel Master’s compassionate care at every moment, and I am immensely grateful for the opportunity to save sentient beings and cultivate well with my fellow practitioners. Through these arrangements, I also realized the meaning behind “Study the Fa well.” I would like to share some of my cultivation experiences from previous years of Shen Yun promotion, in hopes of encouraging my fellow practitioners.
Soon after my arrival in the US in late 2016, I heard that Shen Yun would be performing in my city for the first time. Coordinators from nearby cities contacted me and brought me along to put up posters. I remember how excited I was to start Shen Yun promotion, even though I had only been cultivating for a short period of time. At that time, I didn’t realize that Shen Yun was a project directly led by Master to save sentient beings, nor did I fully understand Shen Yun’s ability to save sentient beings, but I thought in my heart, “Being able to introduce this pristine and stunning show to sentient beings is to show the world the beauty of Dafa.” It felt great that I didn’t have to be timid anymore when clarifying the truth, unlike when I was still in Mainland China.
During those months, regardless if it was snowing or freezing to the point that my hands were frostbitten; when my bicycle tire popped off and I encountered sentient beings with negative attitudes; or when I was so busy and tired with my studies to the point that my back was endlessly sore; in my heart, I was single-minded in my hope to leave just one more poster, or just a few more brochures, as I knew that this would be better for sentient beings. I felt that I improved rapidly during this period of time. When I read the Fa, there was always a new level of understanding waiting for me. I was happy whenever I realized I had removed another attachment and I could feel that I was being lifted up by Master every day. During that time, I often dreamt that I was flying in another dimension. Once, I dreamed I was sitting on a rocket and blasting higher until I reached the middle of the universe and transformed into a golden Buddha. This dream encouraged me to continuously make breakthroughs in enduring hardships and letting go of my attachments. In hindsight, I realize that at the time I was easily excitable and had an attachment to validating myself. Also, because I didn’t fully comprehend the meaning of how Shen Yun saved sentient beings from the perspective of the Fa, sometimes I lacked confidence when introducing Shen Yun to ordinary people with high social status. Even when I saw the ticket sales struggling, I never thought to send forth righteous thoughts to eliminate interference.
Master said, “When disciples have ample righteous thoughts, Master has the power to turn back the tide.” (“The Master-Disciple Bond”, Hong Yin Volume II) At the time, I hadn’t realized the deeper meaning of this statement and I wasn’t strict with myself to improve faster. Despite my shortcomings, on the day of the performance, Master let me witness a miracle. The weather for that evening was forecasted to be severe thunderstorms. On the morning of the performance, the sky was dark with clouds that sank lower and lower. By noon, it felt like torrential rain would start pouring at any moment. Around four in the afternoon, I’d finished my last class for the day and went home to change into a formal suit. As I walked to the theater, I saw the sky begin to change. With the theater at the center, the gray clouds started to dissipate in all four directions, as if a Falun was rotating and the energy was pushing the clouds away from the theater. By five o’clock, all that was left was a beautiful sunset, without a single trace of clouds in the sky. Seeing this extraordinary scene made me grateful to Master, and I also felt that I was really lucky to practice Dafa.
In the second year, I studied Master’s Collected Fa Teachings, which furthered my understanding of cultivation and the responsibility of Dafa disciples to save people, and also made the meaning of Shen Yun clearer to me. But that year, my city wasn’t successful in applying for Shen Yun performances, so my only opportunity to volunteer was in a neighboring state during their performances. Although my time there was short, I had a special experience.
On the first night, I was assigned to watch the buses with an auntie who came from New York to volunteer. The entire night, we shared cultivation experiences with each other. The thing that left the deepest impression on me was when she told me about the first few years of Shen Yun promotion. Because Shen Yun needed to establish itself, many elderly practitioners over 70 participated in hanging brochures on doorknobs. They persisted all day, every day, even through blizzards. At night when they got back home, they would be too tired to walk and ended up crawling instead. Even so, the elderly practitioners still continued to hang brochures on doorknobs the following day. I was deeply touched. I was moved by the pure devotion of elderly practitioners to Shen Yun, and I truly felt that disciples created by the Fa were extraordinary. Elderly practitioners were able to reach this level because they believed in Master and the Fa; but, as a young man, I felt ashamed to be satisfied with just my small amount of progress. I became determined to improve and learn from other practitioners. Master said, “Focus on how you study and cultivate.” (“Solid Cultivation”, Hong Yin Volume I)
The third evening was the second Shen Yun performance and it was my turn to watch the show. I was deeply moved by the first dance, as if a long-lost memory was slowly surfacing. Before I could recall it fully, the second dance “Tang Dynasty Training Ground” began. The dancers wore the costumes of Tang army soldiers and their movements were majestic. When they pushed the drums out on stage and started drumming, the sound reverberated in my heart. I instantly burst into tears. With crisp clarity, I knew that in an ancient memory, I was a soldier in the Tang army and I used to play drums on the battlefield. My heart and body seemed to fuse with the stage and connect with the Shen Yun dancers. And even though the backdrop was a battlefield, I truly felt Master’s presence. Master’s compassionate eyes watched everyone from behind as we fought for Emperor Tang Taizong. It was all performed under Master’s careful consideration, and their boundless magnificence and glory deeply moved me and filled my entire body with energy. I understood this was all Master’s compassionate reminder. Master has been watching over us for all of our lifetimes, and what Shen Yun performs is the ages and ages of history we created under Master’s lead. Master said in “Touring North America to Teach the Fa”, “So all of the culture that’s been passed down from history was made by Dafa disciples; and of course there was also Master, who was leading you.” Experiencing the predestined relationship we have with Master made me realize once more that I need to do well in cultivation and saving sentient beings. Master reminded us in “Collected Fa Teachings Volume II, Teaching the Fa at the 2002 Fa Conference in Boston”, “Then, if you don’t do everything well, you’re really letting yourself down!”
In the second half of 2018, we finally received good news. The biggest city in our state had successfully invited Shen Yun to perform at their venue. At first, the coordinator instructed me to hang brochures on doorknobs. I assumed that doing it on the weekends twice a week would be fine, but I never expected that I would be limping on one leg by the end of my first day. Although my limping did not affect hanging brochures much, I realized that my cultivation needed solid improvement, as I did not usually persist in diligently doing the exercises. In Lecture Three of Zhuan Falun, Master said, “I will instruct you in our full program of exercises, all five, right from the start, and you will find that you can master them all.” My body was not purified enough, as only diligent practitioners could achieve this, which made me admire veteran practitioners even more. For the first few weekends, I walked around easily on the first day but was dragging my legs with a smile on the second. Other than the physical obstacles, it was more important to improve my cultivation from within. More practitioners from neighboring states came to help with promotions. Since I was going to graduate with my Master’s, I needed to complete my graduate thesis by November. Originally, I was only required to expand and rewrite a published paper. After starting, I realized that I needed to consult a lot of materials and my English was limited. It took me seven to eight hours to rewrite only one or two paragraphs. I saw other practitioners working hard at promotions, and I wanted to help. Yet amidst all this, I couldn’t leave my thesis behind either. Under the pressure, I hoped that studying the Fa would improve my wisdom such that I could do both well simultaneously. But despite my wishes, I did not gain any new insights, and I became even more anxious. This persisted for a while without any improvements. I knew my experience and wisdom were not enough, but I sincerely wanted to save sentient beings so I asked Master for advice. Perhaps Master saw that I desperately wanted to improve, so He appeared in my dream that night. In my dream, I was sitting in a classroom, and Master was in the form of a Buddha. He walked down from the podium and when He reached me, I bowed my head in shame and thought to myself, “I haven’t done well as a disciple.” Mercifully, Master did not blame me, and simply said one phrase in a language from a higher dimension and the entire classroom became a Buddhist temple. All the Buddhas were reciting Master’s sentence solemnly. I woke up immediately and found that my face was wet with tears. Although that sentence was not spoken in a human-level language and I could not remember the words, but deep down, I realized that Master was telling me that the process of improvement comes from undergoing hardships. I instantly understood that regardless of if it was promoting Shen Yun or my graduate thesis, there was no shortcut to the hardships I had to suffer, and I had to do things well. No matter how little or how much time I had after studying, I had to do everything I could. My anxiousness did not simply stem from wanting to promote Shen Yun. Hidden underneath were the attachments to selfishness and a desire to seek merit and a reputation of being diligent. I realized that the status of our ticket sales for Shen Yun was closely related to our own cultivation. Everything is arranged by Master and carried out by Gods. I should truly believe in Master and the Fa to improve my mentality, get rid of my attachments, and meet the standard. That way, I will be able to walk the path arranged by Master well.
Therefore, I made up my mind. Other than traveling to the cities with performances on Saturdays to put up posters, I also put up posters every day after my studies around five or six in the afternoon. I would eat dinner around eight or nine o’clock. Sometimes, I would drive to the theater at ten at night to distribute flyers to the dispersing audience. One day, I got home around half past six and my ordinary thoughts urged me to rest for the day. But I rejected these thoughts and went out to deliver posters as usual. When the Shen Yun Symphony Orchestra soundtrack started playing “The Great Khan”, the sound of horseshoes burst forth and compassionate Master once again helped me recall a long-lost memory. Back then, I was also a Mongol warrior under the command of the Great Khan. I instantly started crying. Instead of sitting in the car, it felt as if I was riding a horse on an open grassland. Even though I was tired before, my body was suddenly full of energy. That night, I delivered posters without any issues. After letting go of ordinary thoughts, my writing speed steadily increased, and I finally was able to successfully complete my graduation thesis and dissertation.
Around mid-December, the ticket sales at the malls started up right as my semester wrapped up, and I was able to help out with ticket sales over winter break. At first, many people were indifferent, and very few people took the flyer or were willing to stop and listen. Most people passed by quickly as if they couldn’t see our booth. On top of this, my body hurt after standing for a few hours. It felt as if there were thousands of needles in the sole of my foot, and the pain increased until the end of each day. When I encountered sentient beings with bad attitudes, I found it difficult to genuinely smile at them. One day, I suddenly realized that when customers refused me, and I smiled and thanked them out of politeness, it did not follow “Truthfulness”. My inability to concentrate because of the pain was because I didn’t have enough “Forbearance”. Every sentient being was brave enough to be reborn in this world, and many came because of the Fa. Master arranged for them to come to the mall, so if I don’t cherish each one of them, I wasn’t truly displaying “Compassion”. Everything is arranged by Master. I just need to let go of my attachments and purify my body. It’s like Master said in Zhuan Falun, “Cultivation depends on one’s own efforts, while the transformation of gong is done by one’s master.”. Those who are destined to watch the show will receive our blessings. Immediately after realizing this, the situation changed. More people were interested and willing to listen. As I spoke, I felt Master’s energy improve my whole body. I didn’t think of the spiking pain in my feet, and the pain wasn’t able to interfere with my genuine smiles anymore. I was more sincere when I said thank you to customers. After each time I spoke to a customer, I would start tearing up. Perhaps my knowing side saw Master’s arrangements; it was clear to me that Master led other Gods to the mall, and He was looking over us with compassion. Now I have a deeper understanding of Master’s Fa. Master said in “Fa Lecture During the 2003 Lantern Festival at the U.S. West Fa Conference”:
“But it becomes simple at higher levels, where there’s no longer any concept of cultivation but only the concept of karma elimination. At levels higher up, all troubles are to pave the way for ascending to Heaven. And at even higher levels, concepts like eliminating karma, enduring hardships, and cultivation no longer exist, and it’s just a choice! This is the principle at high levels of the cosmos: you think someone is good enough, so you choose him–that’s the principle.”
In fact, Master has already paved the way for us and passed on the Dafa that will guide us on the right path. When we can follow Dafa, everything will come naturally. Whenever things go well, it’s not the height of my cultivation level or that I did something great. It’s because I assimilated to Dafa, abandoned my attachments, and did not give in to urges to do bad things. This way, Master’s arrangements will naturally lead me in the right direction. Master said in Hong Yin Volume III, “Troubles”, “Neither heaven nor earth can block my road of Fa-rectification, But disciples’ human hearts can.” When attachments are exposed and we remove them, Master’s arrangements will work. When the cultivation level reaches a certain level, practitioners will naturally be able to display their wisdom and ability. Every task will feel natural and it won’t feel like we are suffering or sacrificing.
Finally, through the hard work of all the practitioners, the Shen Yun performances in our state were all sold out. A month before performances started, I read Zhuan Falun every day and I also finished memorizing it. When confronted with conflicts, the Fa was often reflected in my mind, and I could quickly remove my attachments and resolve any problems. But there was one attachment that had not been removed even after the performances were over. Every time I felt like I overcame an obstacle, I would unconsciously relax. My ordinary thoughts would resurface; I felt like I sacrificed a lot, so it would be okay to watch some news and videos. After the last performance, I lost motivation to urgently save sentient beings. This attachment quickly became a habit, just like Master said in “Fa Teaching at the 2019 New York Fa Conference”, “When that substance is inhaled, inside of your body it forms a very thin and light version of you…Of course, it may not do anything other than crave drugs. It can’t bear to be without them.” This habit had caused me tribulations for a long time and it was a repeating cycle until I realized it often suppressed my Main Consciousness. Therefore, I made up my mind to study the Fa and do the exercises more in order to get rid of it. This experience was also a big lesson for me. Master said in “Teaching the Fa at the Conference in the Midwest-U.S.”, “If the postnatally acquired notions are not removed, you indeed won’t be able to cultivate with diligence.” Even the smallest loophole should not indulge interferences, or else it may cause even bigger difficulties.
When I was planning to write this experience sharing, I had another layer of understanding about the “Choice” that Master mentioned. I used to think Master was saying that it was us disciples who chose to practice. Everything after followed Master’s arrangements, and the disciples only needed to diligently cultivate until Consummation. Now, I realize that we didn’t make any choices, because it was Master who chose us and arranged each of our lifetimes for being able to obtain the Fa. Master chose to bear the karma we accumulated lifetime after lifetime. Master chose not to give up on us when we weren’t diligent and even walked astray. Even when our attachments were interfered with, as long as we had righteous thoughts, Master endured all of our faults. Because Master chose us, He has taken on our burdens. Master never mentions it, but even after Consummation, I’m afraid I won’t be able to understand even a fraction of His hardships. Such an immense and compassionate choice was made to forge a path for us, allowing us to cultivate. I am grateful for the infinite compassion of our Master. It is difficult to repay Master’s grace, but this disciple will do his best to improve further.
Thank you Master!
Thank you fellow practitioners!
Minghui Article Link: Cultivating and Improving While Participating in Shen Yun Promotion
在神韻推廣中修煉心性
尊敬的師父好!
各位同修好!
我是在二零一四年正式得法的青年大法弟子,二零一六年通過申請研究生來到海外讀書。所在城市雖小,但幸運的是每年神韻都會來到我所在的州或附近州演出。這使我有機會在配合神韻演出的主辦和推廣過程中,與同修共同促進,努力修去執著,提高上去。時時能體會到師尊的慈悲看護,與為弟子修煉和眾生得救的精心安排,內心無限感激。也更深刻的體會到「學好法」的重要。在這裡交流最近幾年我在神韻推廣中的修煉體會,與同修共勉。
二零一六年下半年我剛到美國不久,便得知神韻將第一次到訪我所在的小鎮。附近城市的聯系人同修找到我,並帶著我開始做貼poster。記得當時我很興奮,雖然修煉時間尚短,不知道神韻是師父帶著直接救人的項目,也沒完全理解神韻對世人救度的力度,但心裡就想著:能把這麽純善純美的show介紹給眾生,不就是把大法的美好大方的展現給世人嗎?不會像在國內講真相時自己心裡還膽怯,這可真是太好了。在那幾個月中,不論下雪結冰,手生凍瘡;又或是自行車爆胎,遇到態度不好的世人;還是學習忙不過來,累到睡醒覺還是腰酸背痛;心裏就單純的想著能盡量的多貼一張海報,多留幾張傳單,一定是對眾生好的,感覺到自己那段時間提高很快,學法時總有新的一層法理在書中展現,每發現並去掉一個執著都特別開心,感到自己每天都在被師父拔高。那段時間夢裡時常體會到自己在另外空間飛,有一次還夢到了自己坐著火箭往上沖,最後沖到宇宙中變成一尊金佛。這個夢也鼓勵我不斷的在吃苦能力和放下執著等方面突破。
但現在回過頭看,自己那時也有做事的歡喜心和證實自我的心。也因為我沒有在法上理解神韻的救人意義,有時給有身份的常人介紹神韻時不夠自信;有時了解到出票困難,也沒想到應該多發正念來排除幹擾;師父說:「弟子正念足,師有回天力」(《洪吟二》《師徒恩》),那時也沒能更深的體會這其中的內涵而更加嚴格要求自己盡快提高。即使如此,在演出那天,師父還是讓我見證了神跡。天氣預報演出當晚有雷暴,演出那天一早便烏雲密布,越壓越低,到中午時眼看著隨時暴雨都可能下下來。但我大約四點以後下課回家,換好正裝往劇院走的時候,只見滿天烏雲以劇院為中心,以肉眼可見的速度向四周散去,就像法輪旋轉的能量在劇院上空將烏雲全部推開一樣,直到五點多天空只剩下美麗的晚霞,就像烏雲從沒出現過。看見這樣殊勝的景象讓我心中感恩師尊的同時,更覺的自己能修煉大法真是幸運無比。
第二年我將師父的各地講法補上,進一步的理解了修煉及大法弟子救人的責任,也更明晰了神韻的意義。可是那一年本地沒能申請到神韻演出,唯一能參與的機會是去幫助臨近州神韻演出主辦,時間雖短,卻給帶來我特別的體會。第一天晚上我被安排和一個紐約來幫忙的阿姨一起看車,一晚上我和阿姨交流了很多修煉的體會,讓我印象最深的是阿姨提到在神韻最開始推廣的那些年,因為需要打開市場,很多七八十歲的老同修在風雪中一整天一整天的掛門把,晚上回到住宿的地方累到走不動只能在地板上爬著走,但第二天照樣堅持去。這讓我感到很震撼,一方面是老同修們對神韻的全心全意的付出令人感動,另一方面是更深的感受偉大的法造就的大法弟子太了不起了,信師信法可以讓修煉人達到這種境界,而自己一個年輕人才做了一點點就滿足,十分慚愧,決心要向老同修學習,像師父說的:「比學比修」(《洪吟壹》《實修》)。
第三天晚上是神韻演出的第二場,我被安排看演出。這一次的第一個節目對我的觸動比以前更深,好像久遠的記憶隱隱約約的浮現。還沒來得及回味,第二個節目是《唐陣》,神韻的舞蹈家們穿著唐軍戰士的服裝,舞姿威武雄壯,而當他們推出戰鼓開始擊鼓的時候,咚咚的鼓聲在我的心中回蕩,我瞬間淚流不止,清晰感受到久遠的記憶中我也曾經是唐軍戰士中的一員,也曾在戰場上擊鼓出征,身心好像融入舞臺,和神韻舞蹈家們聯系在一起。而盡管天幕上的背景是沙場,但我強烈的感受到師父在那,師父的慈悲目光在身後看著我們所有人,我們是在為大唐太宗奮戰,是在師父的看護下演繹,跨越時空的豪情與榮耀讓我感動不已,全身充滿能量。我明白這是師父的慈悲點化,師父生生世世都在看護著我們,神韻演出的也是我們生生世世在師父的帶領下創造的歷史:「所以歷史上留下來的一切文化都是我們大法弟子幹的,當然還有師父帶著你們。」(《北美巡回講法》),而感受到這種與師父的緣分讓我更加體會到要盡力在修煉上,在救人上得做好:「那要不做好一切,也真的是對不起自己呀」(《各地講法二》《二零零二年波士頓法會講法》)。
二零一八年下半年,終於得到好消息,我們州的大城市成功邀請到神韻在二零一九年到訪演出。聯系人同修告訴我初期需要做一些掛門把。我每周末只做兩天本以為沒問題,沒想到第一天結束後一條腿就疼的一跛一跛的了。雖然做掛門把瘸著點腿影響不大,也能堅持,但也理性認識到修煉需要紮實的提高,平時自己在煉功上沒做到堅持「五套功法一步到位」(《轉法輪》《第三講》),身體的凈化成度還是不夠,這樣的強度只有修煉有素的大法弟子才能做到的,也更佩服一起做的老同修。於是開始的幾個周末掛門把我都是第一天走路生風,第二天拖著一條腿笑著前行。除了身體上的挑戰,更需要的還是提高心性。隨著更多的其他州的同修來幫忙,而自己卻因為面臨碩士畢業,需要在十一月完成畢業論文。本來我只需改寫和擴充一篇已發表論文,但動筆後才發現自己需要查閱很多資料,而我的英文寫作水平有限,每天七八個小時才能改寫出一兩段來。看著同修們努力投入,忙的不可開交,自己想去幫忙卻又脫不開身,壓力下我希望多學法達到提升智慧,卻求而不得,更加心急。堅持一段時間沒有起色後,知道自己的智慧不夠,但弟子真的想去救人,便墾求師父點化。
可能是師父看我真想提高,當晚真的現身在我的夢中。夢裡我坐在一個教室裡,師父是佛的形象,從講臺上走下來,到我跟前時我很慚愧的低下了頭,心裏想弟子沒有做好,師父慈悲的沒有責怪我,只說了一句話,用的是高層次的語言,然後整個教室變成了佛堂,眾佛一起吟誦師父的那句法,莊嚴肅穆。我馬上醒來了,發現自己滿臉是淚水,雖然那句法不是人這層的語言,記不得原話,但心底悟到師父是告訴我提高的過程就是要吃很大的苦的。我瞬間明白了,不論是神韻推廣還是畢業論文,該吃的苦沒有捷徑,都要踏踏實實的做好。學習以後多余的時間不管多少,能做就得去做。我會心急並不完全是為了神韻推廣的進度,是藏有私心,想求功德,想在同修中得個精進的名。而神韻出票是和我們的修煉緊密相關,都是師父安排的,是神在做。我應該真正信師信法,去提高心性,去掉執著,達到標準,就會走好師父安排的路。
於是我定下心,除了周六一天去演出城市和同修一起貼poster外,周中經常下午五六點鐘結束學習開車出去貼poster,直到八九點鐘才回家吃飯;有時十點左右到劇院邊的停車場入口給散場的觀眾發flyer。有一天我到家已是六點半,人心想今天算了,休息休息吧。但我否定了這一念,照常出去做poster,車裏的神韻交響樂播放到《大汗》這首曲目時,馬蹄聲陣陣,慈悲的師父再次讓我感受到久遠的記憶,當年我也是隨著大汗四處征戰的一名騎士,眼淚瞬間又下來了,坐在車裡卻好像在騎馬馳騁在草原一般,疲憊的身體瞬間充滿了能量。而那一晚poster做的都很順利。放下了人心,寫作的速度也在慢慢加快,最終我順利完成了畢業論文和答辯。
十二月中旬開始在mall裏賣票了,正好學期也結束了,可以在winter break期間協助買票。開始時很多世人態度冷淡,接flyer或者願意停下傾聽的很少,很多人好像看不到我們的展位一樣匆匆而過。而我的身體又出現反應,站了幾小時就開始腳底有千百個針紮的一樣疼痛,而且越來越痛直到每一天結束。當我忍著疼去面對態度不太好的眾生時,很難發自內心的微笑。到了某一天,我突然悟到,雖然顧客拒絕我的時候,我微笑著說了謝謝,但那只是出於禮貌,不是「真」;被腳上的疼痛帶動而無法耐心專註,不夠「忍」,每個眾生敢於下世,很多都是為法而來,能來到mall裏也都是師父的安排,我若不珍惜他們,難言「善」。一切都是師父安排,我只需要放下自我,純凈自己,「修在自己,功在師父」,有緣看秀的人就會接收到我們的善念。
悟到這一點後,馬上情況就變了,更多的有緣人願意停下傾聽,我一邊講一邊感受到師父的能量加持全身,腳上的刺痛也離我有了距離,不能幹擾我保持真心的笑容,對顧客說謝謝的時候也更真誠。那天每講完一個自己會不自覺的流淚,應該是明白的一面看到了師父在安排,因為非常清晰的感受到師父帶著眾神就在商場的上方慈悲看著我們。我對師父的法有了更深壹層的體會:
「到了高層次上就簡單了,沒有了修煉的概念了,只有消去業力的概念;再高層講的是一切麻煩只為了鋪上天的路;再高層什麽消業呀,什麽吃苦啊,什麽修煉哪,沒有這些概念了,就是選擇!宇宙的高層次上就是這麽一個理,看誰行就選擇了他,這就是理」(《二零零三年元宵節講法》)
其實師父把路都為我們鋪好了,將指引我們走正的大法傳給了我們,能遵照大法做的時候一切都會水到渠成。每次事情順利時,不是我修煉到什麽成度,做到了什麽好事;而是我同化了大法,摒棄了人心,沒被自我帶動著去做什麽不好的事;這樣師父的安排自然就會領著我走正走好。「天地難阻正法路,只是弟子人心攔」(《洪吟三》《麻煩》),當把暴露出的人心去掉,師父的安排就會起作用,而心性到達一定層次後的修煉者自然就展現智慧與能力,做到什麽也都是自然的,不會感到是在吃苦或是付出。
最後在同修們的共同努力下,二零一九年的神韻演出在我們州大爆滿。整個過程中,因為我除了讀法外幾乎每天都在背法,並於演出前一個月背完一遍《轉法輪》,在遇到矛盾時,法常常能反映到大腦中,就能很快的去掉人心,解決問題。但是有一個執著在演出結束後還沒去掉,就是每次「熬過」難關後,便不自覺的放松一下,人心覺的自己付出很多,看一會時事新聞影響不大。而當演出結束閑下來後,沒有了「救人急」的正念的控制,這個執著心很快就放大成一個習慣,就像師父講的「那個物質吸進去之後就在一身體裡形成一個薄薄的、淡淡的你」,「然了它可能不幹別的,它就對毒一定要吸。」(《二零一九年紐約法會講法》),這個習慣讓我陷入魔難中很長時間,並多次反復,直到察覺到它時常抑制我的主意識,才下定決心,在加強學法和煉功中排除掉它。這次對我來說也是個很大的教訓,「後天的觀念要不除去,你就真的精進不了」(《美國中部法會講法》),再小的漏也不能放縱它,不然也許會造成更大的魔難。
在計劃寫這篇分享的時候,我對師父講的「選擇」又有了一層理解。以前我以為師父講的是我們弟子選擇了修煉,後面的一切自有師父的安排,而弟子只需精進直到圓滿;現在體會到不是我們做了什麽選擇,是師父選擇了我們,而讓我們每個人的得法的生生世世的安排,替我們承擔生生世世造下的業,在弟子不夠精進甚至走彎路時不放棄我們,在邪惡鉆空子時只要弟子還有一點正念便承擔弟子的一切過失,這些都是師父選擇了我們給師父帶來的負擔,師父從來不講,但我作為弟子即便圓滿後恐怕也難知道其中艱辛的萬一。這樣的洪大慈悲的選擇,才有了我們的路,才有了我們的修煉。心中對師尊的無量慈悲感激不盡。師恩難報,弟子唯有盡力,再精進。
感恩師尊!
謝謝同修!
明慧網發表鏈接:在神韻推廣中修煉心性
Cultivando mi xingxing a través de la promoción de Shen Yun
¡Saludos venerado Maestro, saludos compañeros practicantes!
Obtuve formalmente Dafa en 2014, y en 2016, me mudé a Estados Unidos para la universidad de posgrado. Aunque mi ciudad es pequeña, somos muy afortunados de que Shen Yun venga a nuestro estado o estados cercanos para presentarse todos los años. Estas presentaciones me dieron la oportunidad de participar en la promoción de Shen Yun, participar en las tareas relacionadas con la organización de presentaciones, donde aprendí a animar mutuamente a mis compañeros practicantes, trabajar duro para deshacerme de mis apegos, y elevarme a niveles más altos. Podía sentir el cuidado compasivo de Shifu en todo momento, y estoy inmensamente agradecido por la oportunidad de salvar seres conscientes y cultivarme bien con mis compañeros practicantes. A través de estos arreglos, también me di cuenta del significado detrás de “Estudia bien el Fa”. Me gustaría compartir algunas de mis experiencias de cultivación de años anteriores sobre la promoción de Shen Yun, con la esperanza de animar a mis compañeros practicantes.
Poco después de mi llegada a los Estados Unidos a fines de 2016, escuche que Shen Yun tendría un show en mi ciudad por primera vez. Los coordinadores de las ciudades cercanas se pusieron en contacto conmigo y me llevaron para colocar carteles. Recuerdo lo emocionado que estaba de comenzar la promoción de Shen Yun, a pesar de que solo había estado cultivándome por un corto periodo de tiempo. En ese momento, no me di cuenta de que Shen Yun era un proyecto dirigido directamente por Shifu para salvar a seres conscientes, ni entendí completamente la capacidad de Shen Yun para salvar seres conscientes, pero pensé en mi corazón: “Poder presentar esto, un espectáculo prístino y maravilloso para los seres conscientes es mostrar al mundo la belleza de Dafa”. Me sentí muy bien porque ya no tenía que ser tímido para aclarar la verdad, a diferencia de cuando todavía estaba en China.
Durante esos meses, independientemente de si nevaba o si se congelaban mis manos, o cuando se rompió la rueda de mi bicicleta, y me encontré con personas con actitudes negativas; o cuando estaba tan ocupado y cansado con mis estudios hasta el punto que me dolía la espalda sin cesar; en mi corazón, tenía una mente decidida con la esperanza de dejar solo un póster más, o solo unos pocos folletos más, ya que sabía que esto sería mejor para los seres conscientes. Sentí que mejoré rápidamente durante este periodo de tiempo. Cuando leía el Fa siempre me esperaba un nuevo nivel de comprensión. Estaba feliz cada vez que me daba cuenta de que había eliminado otro apego y podía sentir que Shifu me levantaba hacia arriba. Durante ese tiempo, frecuentemente soñaba que estaba volando en otra dimensión. Una vez, soñé que estaba sentado en un cohete y volando hacia arriba hasta llegar al centro del universo y ahí me transformé en un Buda dorado. Este sueño me animo a hacer progresos continuos en dificultades duraderas y dejar ir mis apegos. En retrospectiva, me doy cuenta de que en ese momento era fácilmente excitable y tenía un apego a validarme. También porque no entendía completamente el significado de como Shen Yun salvaba a los seres conscientes desde la perspectiva del Fa, algunas veces carecía de confianza para presentarles Shen Yun a la gente común de un estatus social alto. Incluso cuando ví que las ventas de entradas tenían dificultades, nunca pensé en enviar fuertes pensamientos rectos para eliminar la interferencia.
El Maestro dijo en “Bondades entre el Shifu y los dizi” de Hong Yin II: “Con los dizi repletos de pensamientos rectos, el Shifu posee el poder de llevarlos al Cielo”. En ese momento, no me di cuenta del profundo significado de esta escritura y no era estricto conmigo para mejorar rápidamente. A pesar de mis fallas, en el día de la presentación, el Maestro me permitió presenciar un milagro. El clima pronosticado para esa tarde era de fuertes tormentas eléctricas. Esa mañana, el cielo era oscuro con nubes que descendían cada vez más abajo. Para el mediodía, se sentía como comenzaría a llover a cantaros en cualquier momento. Alrededor de las cuatro de la tarde, había terminado mi última clase del día y fui a casa a ponerme un traje formal. Mientras caminaba hacia el teatro, vi al cielo comenzar a cambiar. Con el teatro en el centro, las nubes grises comenzaron a disiparse en las cuatro direcciones, como si un Falun estuviera rotando y la energía estuviera empujando las nubes lejos del teatro. Para las 5 en punto, todo lo que quedaba era un hermoso atardecer, sin un solo rastro de nubes en el cielo. El ver esta escena extraordinaria me hizo agradecer al Maestro, y también sentí que era realmente afortunado de practicar Dafa.
En el segundo año, estudié las “Colecciones de Enseñanzas del Fa”, lo cual aumentó mi entendimiento sobre la cultivación y la responsabilidad de los discípulos de Dafa para salvar a la gente, y también hizo más claro para mí el significado de Shen Yun. Pero ese año, mi ciudad no tuvo éxito en la solicitud de las presentaciones de Shen Yun, así que mi única oportunidad de ser voluntario fue en un estado vecino durante sus presentaciones. Aunque mi tiempo allí fue corto, tuve una experiencia especial.
Durante la primera noche, me asignaron a vigilar los autobuses con una practicante mayor que vino de Nueva York para ser voluntaria. Durante toda la noche, compartimos experiencias de cultivación entre nosotros. Lo que más me impresionó fue cuando me contó los primeros años de la promoción de Shen Yun. Debido a que Shen Yun necesitaba establecerse, muchos practicantes mayores de 70 años participaron colgando folletos en los picaportes. Persistieron durante todo el día, todos los días, incluso a pesar de las ventiscas. Cuando volvían a casa por la noche, estaban demasiado cansados para caminar y terminaban arrastrándose en su lugar. Aun así, los practicantes mayores continuaron colgando en los picaportes al día siguiente. Me conmovió profundamente. Me conmovió la devoción pura de los practicantes mayores hacia Shen Yun, y sentí verdaderamente que los discípulos creados por el Fa eran extraordinarios. Los practicantes mayores lograron llegar a este nivel porque creyeron en el Maestro y en el Fa; pero, como joven, me sentí avergonzado de estar satisfecho con sólo mi pequeño progreso. Me determiné a mejorar y a aprender de otros practicantes. El Maestro dijo en “Cultivación sólida” de Hong Yin I: “comparte en el aprendizaje y comparte en la cultivación,”
La tercera noche fue la segunda presentación de Shen Yun y fue mi turno de ver el espectáculo. Me conmovió profundamente el primer baile, como si un recuerdo perdido hace mucho tiempo saliera lentamente a la superficie. Antes de que pudiera recordarlo completamente, el segundo baile “Campo de entrenamiento de la Dinastía Tang” comenzó. Los bailarines llevaban los trajes de los soldados del ejército Tang y sus movimientos eran majestuosos. Cuando sacaron los tambores al escenario y comenzaron a tocar, el sonido resonó en mi corazón. Instantáneamente comencé a llorar. Con una claridad nítida, sabía que en un recuerdo antiguo, era un soldado del ejército Tang y solía tocar los tambores en el campo de batalla. Mi corazón y mi cuerpo parecían fundirse con el escenario y conectarse con los bailarines de Shen Yun. Y aunque el telón de fondo era un campo de batalla, realmente sentí la presencia del Maestro. Los ojos compasivos de Shifu miraban a todos desde atrás mientras luchábamos por el Emperador Tang Taizong. Todo fue realizado bajo la cuidadosa consideración del Maestro, y su infinita magnificencia y gloria me conmovió profundamente y llenó todo mi cuerpo de energía. Comprendí que todo esto era un recordatorio compasivo de Shifu. El Maestro ha estado vigilándonos durante toda nuestra vida, y lo que Shen Yun interpreta son las eras y eras de la historia que creamos bajo la dirección del Maestro. Shifu dijo en “Viaje por Norteamérica para exponer el Fa”: “Así que toda la cultura que ha sido legada de la historia fue creada por los discípulos de Dafa; por supuesto que también estaba el Maestro, que los guiaba”. Experimentando la relación predestinada que tenemos con el Maestro, me hizo darme cuenta una vez mas que necesito hacerlo bien en la cultivación y en salvar a los seres conscientes. El Maestro nos recuerda en “Colección de Enseñanzas del Fa, Vol. II, Exponiendo el Fa en el Fahui de Boston, 2002”: “Luego si no hacen bien todo, ¡se están defraudando a sí mismos!”
En la segunda mitad de 2018, finalmente recibimos buenas noticias. La ciudad más grande de nuestro estado había invitado con éxito a Shen Yun a presentarse en su sede. Al principio, el coordinador me indico que colgara folletos en los picaportes de las puertas. Supuse que hacerlo los fines de semana dos veces por semana estaría bien, pero nunca espere que estaría cojeando en una pierna al final de mi primer día. Aunque mi cojera no afecto mucho a colgar los folletos, me di cuenta de que mi cultivación necesitaba una mejora sólida, ya que generalmente no insistía en hacer los ejercicios diligentemente. El Maestro dijo, “haz los cinco juegos del método de gong en un paso, aprende todo bien”. (Terecera Leccion, Zhuan Falun)
Mi cuerpo no estaba lo suficientemente purificado, ya que solo los practicantes diligentes podían lograr esto, lo que me hizo admirar a los practicantes veteranos aún más. Durante los primeros fines de semana, camine fácilmente el primer día, pero arrastraba las piernas con una sonrisa al segundo. Aparte de los obstáculos físicos, era más importante mejorar mi cultivación propia. Mas practicantes de los estados cercanos vinieron a ayudar con las promociones.
Como me iba a graduar con mi maestría, necesitaba completar mi tesis de graduación para noviembre. Originalmente, solo tenía que expandir y reescribir un artículo ya publicado. Después de comenzar, me di cuenta de que necesitaba consultar muchos materiales y mi inglés era limitado. Me llevo entre siete y ocho horas para reescribir solo uno o dos párrafos. Vi a otros practicantes trabajando duro en las promociones y quería ayudar. Sin embargo, en medio de todo esto, tampoco podía dejar mi tesis. Bajo la presión, esperaba que estudiando el Fa mejoraría mi sabiduría de tal manera que pudiera hacer ambas cosas bien simultáneamente. Pero a pesar de mis deseos, no obtuve ninguna idea nueva, y me puse aún más ansioso. Esto persistió por un tiempo sin ninguna mejora. Sabía que mi experiencia y sabiduría no eran suficientes, pero sinceramente quería salvar a seres conscientes, así que le pedí consejo a Shifu. Quizás Shifu vio que quería desesperadamente mejorar, por lo que apareció en mi sueño esa noche. En mi sueño, estaba sentado en un salón de clases, y Shifu tenía la forma de un Buda. Bajo del podio y cuando me alcanzo baje la cabeza avergonzado y pensé: “No me ha ido bien como su discípulo”. Con compasión, Shifu no me culpo, y simplemente dijo una frase en un idioma desde una dimensión superior y todo el salón se convirtió en un templo budista. Todos los budas recitaban solemnemente la oración de Shifu. Me desperté de inmediato y descubrí que tenía la cara mojada con lágrimas. Aunque esa oración no se pronunció en un lenguaje de nivel humano y no podía recordar las palabras, en mi fondo, me di cuenta de que Shifu me estaba diciendo que el proceso de mejorar a si mismo proviene de sufrir dificultades. Inmediatamente entendí que, independientemente de si promocionaba Shen Yun o trabajando en mi tesis de posgrado, no había atajo a las dificultades que tenía que sufrir, y tenía que hacer las cosas bien. No importaba cuanto tiempo tuviera después de estudiar, tenía que hacer todo lo posible. Mi ansiedad no se debió simplemente a querer promocionar Shen Yun. Debajo estaban los apegos al egoísmo y el deseo de buscar el mérito y la reputación de ser diligente. Me di cuenta de que el estado de boletos para Shen Yun estaba estrechamente relacionado con nuestra propia cultivación. Todo está arreglado por Shifu y llevado a cabo por Dioses. Realmente debería creer en Shifu y en el Fa para mejorar mi mentalidad, deshacerme de mis apegos y cumplir con el estándar. De esa manera podré caminar bien por el camino arreglado por Shifu.
Entonces, me decidí. Además de viajar a las ciudades con shows los sábados para colocar carteles, también puse carteles todos los días después de mis estudios alrededor de las cinco o seis de la tarde. Cenaría alrededor de las ocho o las nueve. A veces, conducía al teatro a las diez de la noche para distribuir folletos a la audiencia dispersa. Un día, llegue a casa alrededor de las seis y media y mis pensamientos comunes me instaron a descansar por el día. Pero rechacé estos pensamientos y salí a entregar carteles como de costumbre. Cuando la Orquesta Sinfónica de Shen Yun comenzó a tocar “El Gran Khan”, el sonido de herraduras estallo y Shifu compasivo una vez más me ayudo a recordar un recuerdo perdido de hace mucho tiempo. En aquel entonces en mi memoria, también era un guerrero mongol bajo el mando del Gran Khan. Inmediatamente comencé a llorar. En lugar de sentarme en el auto, me sentí como si estuviera montando un caballo en un prado abierto. Aunque antes estaba cansado, mi cuerpo se llenó repentinamente de energía. Esa noche, entregue carteles sin ningún problema. Después de dejar de lado los pensamientos comunes, mi velocidad de escritura aumento constantemente y finalmente pude completar con éxito mi tesis de graduación y disertación.
Alrededor de mediados de diciembre, las ventas de boletos en los centros comerciales comenzaron justo cuando terminaba mi semestre, y pude ayudar con la venta de boletos durante las vacaciones de invierno. Al principio, muchas personas eran indiferentes, y muy pocas personas tomaron los folletos o estaban dispuesta a detenerse y escuchar. La mayoría de las personas pasaron rápidamente como si no pudieran ver nuestro stand. Además de esto, me dolía el cuerpo después de estar de pie durante unas horas. Se sentía como si hubiera miles de agujas en la planta del pie, y el dolor aumento hasta el final de cada día. Cuando me encontraba con seres conscientes con malas actitudes, me resulto difícil sonreírles genuinamente. Un día me di cuenta de que cuando los clientes me rechazaban, sonreía y les agradecía por cortesía, pero no tenía nada de “Verdad”. Mi incapacidad para concentrarme debido al dolor era porque no tenía suficiente “Tolerancia”. Todos los seres conscientes fueron lo suficientemente valientes como para renacer en este mundo, y muchos vinieron por el Fa. Shifu arreglo para que viniera al centro comercial, así que, si no aprecio a cada uno de ellos, realmente no estaba mostrando “Benevolencia”. Todo está arreglado por Shifu. Solo necesito soltar mis apegos y purificar mi cuerpo. Es como Shifu dijo en Zhuan Falun, “La cultivación depende de uno mismo, el gong depende del shifu.” Aquellos que están destinados a ver el espectáculo recibirán nuestras bendiciones. Inmediatamente después darme cuenta de esto, la situación cambio. Mas personas estaban interesadas y dispuestas a escuchar. Mientras hablaba, sentía que la energía de Shifu mejoraba todo mi cuerpo. No pensé en el dolor punzante en mis pies, y el dolor ya no podía interferir con mis sonrisas genuinas. Fui más sincero cuando dije gracias a los clientes. Después de cada vez que hablaba con un cliente, comenzaba a llorar. Quizás mi lado conocedor vio los arreglos de Shifu; Estaba claro para mí que Shifu llevo a otros Dioses al centro comercial, y nos estaba mirando con compasión. Ahora tengo una compresión más profunda del Fa del Maestro. Shifu dijo en Exponiendo el Fa durante el Festival de la Linterna, 2003:
“Tomando por separado tan sólo el asunto de la cultivación, es algo muy complejo en los niveles más bajos dentro del cosmos, pero se vuelve sencillo en niveles más altos, donde ya no existe ningún concepto de cultivación sino sólo el concepto de la eliminación de ye. En los niveles aún más altos, todos los problemas existen para pavimentar el camino para ascender al Cielo. Y en los niveles aún más altos, conceptos como la eliminación del ye, soportar penalidades, y la cultivación ya no existen, ¡y es simplemente una decisión! En los altos niveles cósmicos, existe sólo tal principio. Piensas que alguien es lo suficientemente bueno, entonces lo escoges; ese es el principio.”
Finalmente, gracias al arduo trabajado de todos los practicantes, las presentaciones de Shen Yun en nuestro estado se vendieron por completo. Un mes antes de que comenzaran las actuaciones, leía Zhuan Falun todos los días y también termine de memorizarlo. Cuando me enfrentaba con conflictos, el Fa a menudo se reflejaba en mi mente, y podía eliminar rápidamente mis apegos y resolver cualquier problema. Cada vez que sentía que vencía un obstáculo, me relajaba inconscientemente. Mis pensamientos comunes resurgirían; Sentí que sacrificaba mucho, así que estaría bien ver algunas noticias y videos. Después de la última presentación, perdí la motivación para salvar urgentemente seres conscientes. Este apego se convirtió rápidamente en un hábito, tal como dijo Shifu en Fahui de Nueva York 2019
“Ese material que es aspirado forma en tu cuerpo un ‘tú’ fino… Por supuesto posiblemente no hace otra cosa, solo quiere tomar drogas.”
Este habito me había causado tribulaciones durante mucho tiempo y fue un ciclo repetitivo hasta que me di cuenta de que a menudo suprimía mi conciencia principal. Por lo tanto, decidí estudiar el Fa y hacer más ejercicios para deshacerme de él. Esta experiencia también fue una gran lección para mí. Shifu dijo en Exponiendo el Fa en el Fahui del Medio Oeste de los Estados Unidos, “Si los conceptos adquiridos postnatalmente no son eliminados, en verdad que no serás capaz de cultivarte con diligencia.” Incluso la escapatoria más pequeña no debería permitirse interferencias, o de lo contrario puede causar dificultades aún mayores.
Cuando estaba planteando escribir este intercambio de experiencias, tenía otra nivel de comprensión sobre la “Elección” que menciono Shifu. Antes pensaba que Shifu estaba diciendo que fuimos nosotros los discípulos los que elegimos practicar. Todo después fue los arreglos de Shifu, y los discípulos solo necesitaban cultivarse diligentemente hasta la perfección. Ahora, me doy cuenta de que no hicimos ninguna elección, porque fue Shifu quien nos eligió y arreglo cada una de nuestras vidas para poder obtener el Fa. Shifu eligió soportar el karma que acumulamos vida tras vida. Shifu decidido no renunciar a nosotros cuando no fuimos diligentes e incluso cuando nos extraviamos. Incluso cuando nuestros apegos fueron interferidos, siempre y cuando tuvimos pensamientos rectos, Shifu soportó todas nuestras faltas. Debido a que Shifu nos eligió a nosotros, Él ha asumido nuestros sufrimientos. Shifu nunca lo menciona, pero incluso después de la perfección, me temo que no podre entender ni siquiera una fracción de sus dificultades. Se hizo una elección tan inmensa y compasiva para forjarnos un camino, permitiéndonos cultivarnos. Estoy agradecido por la infinita compasión de nuestro Maestro. Es difícil pagar la gracia de Shifu, pero este discípulo hará todo lo posible para mejorar aún más.
¡Gracias Shifu!
¡Gracias compañeros practicantes!
Tu tâm tính thông qua việc quảng bá Thần Vận
Kính chào Sư tôn, kính chào các đồng tu!
Tôi chính thức đắc Pháp vào năm 2014, và vào năm 2016, tôi chuyển đến Mỹ để học cao học. Thành phố tôi đang sống tuy nhỏ, nhưng chúng tôi cảm thấy may mắn vì Thần Vận đến lưu diễn mỗi năm tại tiểu bang chúng tôi ở hoặc tại những bang lân cận. Những buổi trình diễn này giúp tôi có cơ hội được tham dự quảng bá Thần Vận và tham gia vào những công việc liên quan đến tổ chức các buổi biểu diễn, qua đó mà tôi được học cách khích lệ lẫn nhau giữa các đồng tu, làm việc chăm chỉ để trừ bỏ những chấp trước, và đề cao tầng thứ. Tôi đã cảm nhận được Sư phụ từ bi chăm sóc tôi vào mọi thời khắc, và tôi vô cùng biết ơn đối với cơ hội này để cứu chúng sinh và tu luyện tốt cùng với các đồng tu trong chỉnh thể. Thông qua những an bài này, tôi cũng đã nhận thức ra được nội hàm đằng sau việc “Học Pháp thật tốt”. Với hi vọng khích lệ các bạn đồng tu tinh tấn, tôi xin phép được chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của tôi qua việc quảng bá Thần Vận trong vài năm qua.
Không lâu sau khi tôi đến Mỹ vào năm 2016, tôi nghe được thông báo rằng Thần Vận sẽ đến biểu diễn tại thành phố của tôi lần đầu tiên. Những điều phối viên từ các thành phố lân cận đã liên lạc với tôi và đưa tôi cùng đi dán các tấm áp phích quảng cáo. Tôi nhớ rõ ràng rằng mình đã cao hứng như thế nào khi mới bắt đầu quảng bá cho Thần Vận, mặc dù mới chỉ tu luyện trong khoảng thời gian ngắn. Lúc đó, tôi không nhận ra Thần Vận là một hạng mục do chính Sư phụ dẫn dắt để cứu độ chúng sinh, tôi cũng không hoàn toàn hiểu rõ năng lực cứu người của Thần Vận, nhưng trong tâm tôi nghĩ: “Có thể giới thiệu tới chúng sinh chương trình tuyệt vời và nguyên bản như thế này chính là chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp với con người thế gian”. Thật là tuyệt bởi vì tôi không còn phải cảm thấy ngại ngùng khi giảng chân tướng như hồi còn ở Trung Quốc Đại Lục.
Trong những tháng ấy, bất kể trời rơi tuyết hay rét tới nỗi bàn tay tôi nứt nẻ, khi lốp xe đạp tôi bật van hay khi gặp phải những chúng sinh mang thái độ tiêu cực, hoặc khi mà tôi quá bận và mệt với việc học hành đến nỗi lưng tôi đau không dứt, trong tâm tôi, tôi kiên định một lòng hy vọng có thể dán thêm một tấm áp phích nữa, hoặc phát vài tài liệu quảng cáo nữa, như thế sẽ tốt hơn cho chúng sinh. Tôi cảm nhận được mình đề cao cực kỳ nhanh trong khoảng thời gian này. Khi tôi học Pháp, nhận thức mới luôn đợi để triển hiện ra cho mình. Tôi thấy hạnh phúc bất cứ lúc nào nhận ra mình đã trừ bỏ thêm một chấp trước, và tôi cảm nhận được rằng tôi được Sư phụ giúp đề cao mỗi ngày. Vào thời gian đó, tôi thường xuyên mơ thấy tôi đang bay ở không gian khác. Một lần, tôi mơ thấy mình đang ngồi trên một tên lửa phi lên cao cho tới khi tôi chạm tới trung tâm vũ trụ, và biến hoá thành một vị Kim Phật. Giấc mơ này đã khích lệ tôi cần liên tục đột phá thông qua việc chịu khổ và buông bỏ các chấp trước. Sau này nhìn lại, tôi phát hiện ra rằng lúc đó tôi rất dễ cao hứng và chấp trước vào chứng thực bản thân. Cũng bởi vì tôi đã không hoàn toàn hiểu thấu được ý nghĩa về cách thức cứu người của Thần Vận từ góc độ của Pháp, nên thỉnh thoảng tôi thiếu tự tin khi giới thiệu Thần Vận với những người ở giới thượng lưu. Thậm chí đã nhìn ra tình huống bán vé gặp phải khó khăn, tôi cũng không nghĩ đến phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu.
Sư phụ giảng,
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
Tạm dịch:
“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên” (“Sư Đồ Ân”, Hồng Ngâm II)
Vào thời điểm ấy, tôi chưa ngộ ra được nội hàm thâm sâu hơn của câu này và tôi cũng không đủ nghiêm túc đối với bản thân để đề cao nhanh hơn. Tuy vẫn còn những thiếu sót, nhưng vào buổi trình diễn, Sư phụ đã triển hiện một thần tích cho tôi. Tối hôm đó dự báo thời tiết sẽ có những trận giông tố và sấm chớp nghiêm trọng. Vào sáng ngày Thần Vận trình diễn, bầu trời u ám nhiều mây trĩu xuống ngày càng thấp. Cho đến trưa, cảm giác như một cơn mưa rào sẽ xối xả xuống bất cứ lúc nào. Vào khoảng bốn giờ chiều, tôi tan học hôm đó và về nhà thay trang phục doanh nhân. Khi tôi bước tới rạp hát, tôi nhìn thấy bầu trời bắt đầu thay đổi. Với rạp hát ở vị trí trung tâm, các đám mây xám bắt đầu tản ra toàn bộ tứ phía, như thể có một Pháp Luân đang xoay, phát ra năng lượng đẩy những đám mây ra xa khỏi rạp. Lúc năm giờ, quang cảnh còn lại không còn một gợn mây, chỉ còn cảnh xế chiều đẹp mắt. Nhìn thấy cảnh tượng phi thường ấy khiến tôi biết ơn Sư tôn và cảm thấy bản thân thật may mắn khi tu luyện Đại Pháp.
Vào năm thứ hai của tu luyện, việc học Pháp trong bộ kinh văn Giảng Pháp Tại Các Nơi của Sư phụ, đã giúp tôi đề cao thể ngộ về tu luyện và trách nhiệm cứu người của các đệ tử Đại Pháp, đồng thời khiến tôi hiểu rõ hơn về nội hàm của Thần Vận. Nhưng vào năm đó, thành phố tôi sống không đăng ký được các buổi diễn cho Thần Vận, vậy nên cơ hội duy nhất cho tôi để tình nguyện tham gia là ở tại bang lân cận, trong khi họ đến trình diễn. Mặc dù tôi ở đó chỉ trong thời gian ngắn, nhưng trải nghiệm của tôi vô cùng đặc biệt.
Đêm diễn đầu tiên, tôi được giao việc trông giữ các xe buýt với một dì đồng tu đến từ New York để trợ giúp. Trong toàn bộ đêm diễn ấy, chúng tôi đã giao lưu chia sẻ những kinh nghiệm tu luyện với nhau. Điều để lại ấn tượng sâu nhất cho tôi là khi cô ấy kể về những năm đầu tiên của việc quảng bá Thần Vận. Bởi vì Thần Vận cần phải tạo dựng danh tiếng, có rất nhiều đồng tu lão niên trên 70 tuổi đã tham gia vào việc treo các tờ quảng cáo trên các tay nắm cửa. Họ kiên trì đều đặn mỗi ngày từ sáng đến tối, kể cả khi trời có bão tuyết. Khi họ về nhà vào buổi đêm, họ quá mệt không thể bước mà chỉ còn có thể lết đi. Vậy mà vào hôm sau, những đồng tu ấy vẫn tiếp tục công việc tương tự. Tôi thấy cảm động sâu sắc bởi điều ấy. Tôi cảm động bởi sự tận tuỵ vô ngã của những đồng tu lão niên dành cho Thần Vận, và tôi thực sự cảm nhận rằng các đệ tử được Đại Pháp tạo ra thật là xuất sắc. Nhờ chánh tín của những đồng tu ấy đối với Sư phụ và Pháp, họ đã đạt đến tầng thứ này; còn tôi, là một nam thanh niên, tôi thấy xấu hổ vì đã tự mãn với chút tiến bộ nhỏ bé của mình. Tôi dần trở nên quyết tâm đề cao và học hỏi từ các học viên khác. Sư phụ giảng, “Tỉ học tỉ tu” (“Thực Tu”, Hồng Ngâm)
Đêm thứ ba là buổi trình diễn thứ hai của Thần Vận, lúc đó đã đến lượt tôi được vào thưởng thức chương trình. Tôi đã bị cảm động sâu sắc bởi màn nhảy múa đầu tiên, nó cứ như một thứ ký ức đã bị chôn vùi từ lâu nay lại xuất hiện trong trí nhớ của mình. Trước khi tôi có thể hoàn toàn nhớ lại thì màn vũ điệu thứ hai “Sân Tập Đường Triều” đã bắt đầu. Những vũ công khoác lên mình trang phục của những người lính triều Đường, những động tác múa của họ trông thật hoành tráng. Khi họ mang những chiếc trống lên sân khấu và bắt đầu gõ trống, âm thanh ấy đã vang vọng lại trong tâm tôi. Tôi bật khóc ngay tức khắc ấy. Tôi nhớ rất rõ ràng trong ký ức vào thời cổ xưa, tôi đã từng gia nhập hàng ngũ quân lính thời nhà Đường và khi ấy tôi còn đánh trống trong những trận chiến. Cả tâm lẫn thân của tôi dường như được kết nối với sân khấu và những vũ công của Thần Vận. Mặc dù cảnh nền sân khấu là một trận chiến, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của Sư phụ. Ánh mắt từ bi của Sư phụ dõi theo mọi người từ đằng sau, khi chúng tôi đang chiến đấu vì Hoàng đế Đường Thái Tông. Tất cả đều được trình diễn dưới sự cân nhắc chu đáo của Sư phụ, và sự hoành tráng vô tận cùng với vinh quang họ đem lại làm tôi cảm động sâu sắc và đem năng lượng vào trong toàn bộ cơ thể mình. Tôi hiểu được rằng đây chính là điểm hóa từ bi của Sư phụ. Sư phụ đã trông coi chúng ta trong toàn bộ các kiếp sống, và những gì được biểu diễn bởi Thần Vận đều là những thời kỳ lịch sử dài đằng đẵng mà chúng ta được tạo nên dưới sự dẫn dắt của Sư phụ. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002]”, “Do vậy hết thảy những văn hoá từng được lưu lại trong lịch sử đều do các đệ tử Đại Pháp chúng ta làm hết; tất nhiên còn có Sư phụ dẫn dắt chư vị”. Thể nghiệm được mối nhân duyên tiền định giữa Sư phụ và chúng ta lại làm tôi nhận thức rõ hơn rằng mình cần phải làm tốt trong tu luyện và cứu độ chúng sinh. Sư phụ giảng và nhắc nhở chúng ta trong “Giảng Pháp tại các nơi II, Giảng Pháp tại Pháp hội Boston [2002]”, Sư phụ nhắc nhở chúng ta rằng, “Nếu thực thi hết thảy mọi thứ không được tốt, thì đúng là tự làm bản thân thất vọng rồi”
Vào nửa cuối của năm 2018, chúng tôi cuối cùng cũng nhận được tin tốt lành. Thành phố lớn nhất trong bang của chúng tôi đã thành công trong việc mời Thần Vận đến biểu diễn tại nơi của họ. Đầu tiên, người điều phối hướng dẫn tôi cách treo các tờ quảng cáo lên các tay nắm cửa. Tôi đã cho rằng công việc này làm hai lần vào mỗi cuối tuần cũng khả dĩ, không ngờ rằng, ngay cuối ngày hôm sau một bên chân của tôi đã bị khập khiễng. Mặc dù điều này không ảnh hưởngnhiều lắm tới công việc treo quảng cáo của mình, nhưng tôi đã nhận ra rằng mình cần phải đề cao thực chất trong tu luyện, trong khi đó tôi đã không luyện công đủ tinh tấn. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ ba, “Năm bộ công pháp được truyền dạy hết để [chư vị] học. Trong tương lai chư vị có khả năng sẽ đạt đến tầng rất cao;” Thân thể của tôi đã không được tịnh hóa đầy đủ, bởi vì điều này chỉ có thể thực hiện với học viên nào tinh tấn, cho nên, điều này khiến tôi càng thêm ngưỡng mộ những học viên lão niên. Trong vài tuần đầu tiên, tôi đi lại dễ dàng ngày đầu rồi ngày tiếp theo thì phải cố mỉm cười kéo lê đôi chân mình. Ngoài những chướng ngại trên thân thể, điều quan trọng hơn khi đề cao chính là thay đổi tâm tính từ bên trong. Có nhiều đồng tu từ các bang lân cận cũng đến giúp chúng tôi trong việc quảng bá. Còn tôi đang chuẩn bị tốt nghiệp Thạc sĩ, tôi cần phải hoàn thành luận văn của mình trước tháng 11. Ban đầu, tôi chỉ được yêu cầu mở rộng và viết lại bài luận án đã được xuất bản. Dần dần trong lúc làm, tôi nhận ra mình cần phải tham khảo rất nhiều tài liệu mà vốn tiếng Anh của tôi lại khá hạn hẹp. Tôi phải mất bảy đến tám tiếng đồng hồ chỉ để viết lại một hoặc hai đoạn văn. Khi nhìn thấy các học viên khác đang phó xuất cho việc quảng bá, tôi có ý muốn giúp đỡ họ. Nhưng tôi cũng không thể gác lại bài luận văn của mình trong tình huống này. Dưới áp lực ấy, tôi đã hy vọng thông qua học Pháp tôi sẽ được tăng thêm trí huệ để có thể làm tốt hai công việc cùng một lúc. Nhưng điều ước của tôi không được đáp ứng, tôi không có thêm bất cứ thể ngộ mới nào, tôi dần dần trở nên lo lắng. Điều này cứ duy trì trong thời gian dài mà không cải biến chút nào. Tôi biết trí huệ và kinh nghiệm của tôi chưa được đầy đủ, nên tôi thành tâm muốn cứu chúng sinh, vậy nên tôi đã cầu xin Sư phụ giúp. Có thể là Sư phụ đã nhìn thấy tôi trong tuyệt vọng vẫn mong muốn đề cao, nên Ngài đã xuất hiện trong giấc mơ vào đêm hôm ấy. Trong giấc mơ, tôi đang ngồi ở trong một lớp học, và tôi thấy Sư phụ trong hình dáng của một vị Phật. Từ bục giảng Ngài bước xuống tới chỗ tôi, tôi liền cúi đầu xấu hổ và tự nghĩ: “Đệ tử đã làm không tốt”. Sư phụ rất từ bi và không khiển trách tôi, mà chỉ nói một lời bằng một ngôn ngữ từ không gian khác, rồi cả không gian lớp học biến thành một ngôi Phật tự. Tất cả các vị Phật đều thuật lại lời Sư phụ một cách uy nghiêm. Tôi lập tức tỉnh dậy sau đó và nhận ra khuôn mặt mình ướt đẫm lệ. Mặc dù câu nói đó không được diễn đạt bằng ngôn ngữ của con người và tôi không thể nhớ được từng câu chữ, nhưng sâu thẳm trong tâm, tôi biết Ngài đang nói với tôi rằng, quá trình đề cao đến từ việc chịu khổ. Tôi lập tức hiểu được rằng dù là quảng bá cho Thần Vận hay làm luận án tốt nghiệp cũng vậy, không có con đường tắt nào cho việc chịu khổ của mình, tôi cần phải làm mọi thứ đều tốt. Bất kể tôi còn bao nhiêu thời gian sau khi học, tôi phải cố gắng hết sức mình. Sự lo lắng của tôi không xuất phát từ việc muốn quảng bá Thần Vận, thay vào đó là một tư tâm ẩn sâu và mong muốn truy cầu uy đức và được công nhận tu luyện tinh tấn. Tôi nhận ra trạng thái bán vé Thần Vận là có liên quan chặt chẽ tới sự tu luyện của chúng ta. Mọi thứ đều được an bài bởi Sư phụ và thực hiện bởi các vị Thần. Tôi cần thực sự tín Sư tín Pháp mới có thể đề cao tư tưởng, buông bỏ những chấp trước, và đạt tiêu chuẩn. Như thế con đường Sư phụ an bài cho tôi mới có thể được bước đi ngay chính.
Từ đó, tôi đã quyết chí rằng, ngoài thứ Bảy hằng tuần đi dán các áp-phích tại các thành phố có biểu diễn, tôi còn dán các áp-phích mỗi ngày sau khi tan học tầm năm giờ hoặc sáu giờ. Tôi sẽ ăn tối vào khoảng tám hoặc chín giờ. Thỉnh thoảng, tôi sẽ lái xe tới rạp hát vào 10 giờ tối để phát tờ rơi tới các đối tượng rải rác. Vào một hôm, sau khi tôi về tới nhà vào khoảng sáu giờ rưỡi tối, những niệm đầu của người thường nổi lên bảo tôi hãy đi nghỉ ngơi. Nhưng tôi phủ nhận chúng và tiếp tục đi đưa các tờ áp-phích như thường lệ. Khi Đoàn nhạc Giao hưởng Thần Vận bắt đầu chơi bài “The Great Khan” (tạm dịch: “Đại Hãn”), tiếng ngựa chạy nổ ra, một lần nữa Sư phụ từ bi đã giúp tôi hồi tưởng lại kí ức đã đánh rơi từ lâu. Vào thời đó, tôi là một chiến binh Mông Cổ dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Đại Hãn. Ngay lập tức tôi bắt đầu rơi lệ. Tôi có cảm giác mình như đang cưỡi ngựa trên vùng thảo nguyên mênh mông thay vì đang ngồi ở trong ô tô. Mặc dù trước đó thân thể tôi đang mệt mỏi, bỗng nhiên nay lại tràn đầy năng lượng. Đêm hôm đó, tôi đã đi phân phát các tấm áp-phích một cách suôn sẻ. Sau khi đã buông bỏ được những tư tưởng người thường, tốc độ viết của tôi tăng lên đều đặn, và cuối cùng tôi cũng hoàn thành thành công bài luận án tốt nghiệp.
Vào khoảng giữa tháng 12, công việc bán vé tại các trung tâm thương mại khởi động ngay sau khi học kì của tôi kết thúc, và tôi đã có thể trợ giúp bán vé trong suốt kì nghỉ đông. Lúc đầu, nhiều người đều tỏ ra thờ ơ, có rất ít người đến nhận tờ rơi và sẵn sàng đứng lại để lắng nghe. Nhiều người lướt qua thật nhanh như thể họ không nhìn thấy gian hàng của chúng tôi vậy. Nhưng hơn hết, thân thể tôi bắt đầu đau sau khi phải đứng vài tiếng đồng hồ. Tôi cảm giác cứ như thể bàn chân tôi đang bị hàng nghìn cái kim châm vào vậy, và cơn đau cứ tăng dần cho đến tận cuối ngày. Khi tôi gặp gỡ những chúng sinh có thái độ không tốt, tôi không thể dễ dàng mỉm cười chân thành đối với họ. Một ngày, tôi đột nhiên nhận ra mình chưa thực hiện được “Chân”, bởi vì khi khách hàng từ chối tôi, tôi chỉ mỉm cười và cảm ơn họ để thể hiện lịch sự. Tôi bị phân tán tư tưởng bởi cái đau là vì tôi chưa thực hiện đủ “Nhẫn”. Mỗi một chúng sinh đều thật dũng cảm khi đã luân hồi trên thế gian này, nhiều người đến vì Pháp này. Sư phụ đã an bài cho họ tới khu mua sắm, nên nếu tôi không trân quý từng người họ, tôi chưa thật sự biểu hiện ra “Thiện”. Tất cả đều đã được Sư phụ an bài, chỉ cần có thể buông bỏ chấp trước và tịnh hóa bản thân mình, giống như điều Sư phụ giảng ở trong Chuyển Pháp Luân, “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”. Những ai có duyên đến xem biểu diễn đều sẽ nhận được phúc báo từ chúng ta. Ngay sau khi nhận ra được điều này, hoàn cảnh bỗng thay đổi, có nhiều người hơn đã tỏ sự hứng thú và đến quầy chúng tôi nghe. Trong lúc tôi nói chuyện với họ, tôi cảm giác năng lượng của Sư phụ đang gia trì trong thân thể tôi. Tôi không hề nghĩ tới cơn đau nhói dưới bàn chân mình, nó cũng không thể cản trở tôi nở nụ cười chân thành nữa. Tôi đã trở nên chân thành hơn khi nói lời cảm ơn với các khách hàng. Sau mỗi lần tôi nói chuyện với một khách hàng, tôi lại chảy nước mắt. Có thể đó là phía minh bạch của tôi đã nhìn thấy những sự sắp đặt, tôi thấy rõ ràng rằng Sư phụ đang dẫn dắt các vị Thần đến khu mua sắm, và Ngài đang quan sát chúng tôi một cách đầy từ bi. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003” rằng,
“Lên đến tầng cao hơn mà giảng [thì] hết thảy khó nạn ấy chỉ là để trải con đường lên trên thiên thượng mà thôi; còn lên tầng cao hơn nữa thì hỏi tiêu nghiệp là gì, chịu khổ là gì, tu luyện là gì; đều không có những khái niệm ấy; chỉ là ‘tuyển trạch’! Trên tầng cao của vũ trụ chính là một [Pháp] lý ấy;”
Thực chất, Sư phụ đã trải đường cho chúng ta và truyền ra bộ Đại Pháp có thể dẫn dắt chúng ta đi đúng đường. Khi chúng ta có thể đối chiếu với Đại Pháp, mọi thứ sẽ diễn ra dễ dàng một cách tự nhiên. Mỗi khi mọi việc diễn ra suôn sẻ, đó không phải do tầng thứ tôi cao ra sao hay tôi đã làm điều gì đó tuyệt vời. Đó chính là nhờ việc tôi đã đồng hóa với Đại Pháp, buông bỏ chấp trước và không khuất phục trước bất cứ ý định hành động xấu nào. Bằng cách này, một cách tự nhiên, những gì Sư phụ an bài có thể dẫn tôi đi đúng hướng. Sư phụ giảng trong Hồng Ngâm III “Ma Phiền”:
“Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ
Chỉ thị đệ tử nhân tâm lan”
Tạm dịch:
“Trời đất khó ngăn đường Chính Pháp
Vấn vương đệ tử nặng nhân tâm”
Khi những chấp trước được phơi bày và khi chúng ta bỏ chúng đi, những an bài của Sư phụ sẽ có tác dụng. Tới một tầng thứ tu luyện nhất định, các đệ tử tự nhiên sẽ hiển lộ được trí huệ và năng lực của mình. Mỗi một công việc sẽ diễn ra tự nhiên mà không hề có bất cứ cảm giác rằng chúng ta đang chịu khổ hay phó xuất.
Cuối cùng, thông qua phó xuất vất vả của các học viên, các buổi diễn của Thần Vận tại chỗ chúng tôi đều được bán sạch vé. Một tháng trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và đồng thời hoàn thành việc học thuộc lòng Ông. Đối diện với những mâu thuẫn, Pháp thường được phản ánh trong đầu tôi, và tôi có thể dễ dàng vứt bỏ các tâm chấp trước và giải quyết được các vấn đề. Tuy nhiên có một chấp trước, ngay cả khi những buổi trình diễn đã kết thúc rồi, nó vẫn còn ở đó. Mỗi lần tôi cảm giác như mình vừa vượt qua được một rào cản nào đó, tôi liền không tự biết mà buông lơi bản thân. Những niệm đầu người thường lại nổi lên trong đầu tôi, tôi cảm giác rằng mình đã phó xuất khá nhiều, nên có thể xem một chút tin tức và video. Sau buổi trình diễn cuối cùng, tôi đã đánh rơi động lực để cấp bách cứu người. Chấp trước này nhanh chóng trở thành một thói quen, giống như Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019” rằng,
“Vật chất ấy sau khi hút vào bèn hình thành trong thân thể chư vị một cái ‘chư vị’ mong manh mờ nhạt; một lần là có thể [hình thành], vì độc tính của nó lớn; đến khi hút lại lần thứ hai, thì cái ‘chư vị’ mỏng mờ rất nhàn nhạt ấy trở thành đậm hơn một chút; lại hút nữa thì nó đậm hơn, càng hút càng đậm đặc, nó sẽ càng cường tráng. Ngay cả toàn bộ kết cấu thân thể chư vị thì nó cũng có, cả tư duy thì nó cũng có; đã hoàn toàn là một ‘chư vị ma tính’ từ chất độc kia cấu thành. Tất nhiên nó không biết làm gì khác, nó chỉ nhất định đòi hút hít ma túy thôi. Không có, không hút thì không được.”
Thói quen này đã gây nhiều phiền não cho tôi trong một thời gian dài và nó cứ lặp lại thành một vòng tuần hoàn, cho tới khi tôi nhận ra nó thường xuyên ức chế chủ ý thức của tôi. Thế là, tôi quyết tâm học Pháp và luyện công nhiều hơn để có thể loại bỏ nó. Trải nghiệm này cũng là một bài học lớn đối với tôi. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999]” rằng, “Nếu không trừ bỏ quan niệm hậu thiên, chư vị thực sự sẽ không tinh tấn nổi”. Ngay cả những sơ hở nhỏ nhất cũng không được phép can nhiễu, nếu không sẽ còn gây ra những khó nạn lớn hơn.
Khi tôi đang lên kế hoạch để viết bài chia sẻ kinh nghiệm này, tôi đã ngộ thêm một tầng nội hàm nữa về “tuyển trạch” mà Sư phụ nhắc tới. Tôi từng nghĩ rằng Sư phụ chỉ đang nói về việc các đệ tử chúng ta lựa chọn tu luyện. Tất cả đều theo an bài của Sư phụ, chỉ cần các đệ tử tu tính tấn là có thể đạt tới viên mãn. Giờ đây tôi đã nhận ra rằng chúng ta không hề lựa chọn gì cả, bởi vì đó là Sư phụ cho chúng ta và an bài cho chúng ta từng đời từng kiếp để có thể đắc Pháp. Sư phụ đã lựa chọn gánh chịu nghiệp lực mà chúng ta đã tích lại qua các đời khác nhau. Cũng chính Sư phụ đã chọn không từ bỏ chúng ta khi chúng ta không tinh tấn, thậm chí là đi lạc đường. Thậm chí cả khi những chấp trước của chúng ta đang can nhiễu, chỉ cần chúng ta có đủ chính niệm, Sư phụ liền gánh chịu tội lỗi cho chúng ta. Bởi vì Sư phụ chọn chúng ta, Ngài đã phải gánh vác thay những ma nạn của chúng ta. Sư phụ không bao giờ kể tới điều ấy, nhưng tôi chỉ sợ rằng kể cả khi viên mãn rồi, tôi vẫn không hiểu được dù chỉ một phần những khổ nạn mà Ngài phải chịu đựng. Đó thật sự là một lựa chọn vô cùng từ bi và hồng đại để trải đường cho chúng ta, giúp chúng ta tu luyện. Tôi thật sự cảm kích với từ bi to lớn của Sư phụ chúng ta. Thật khó để báo đáp hồng ân của Sư phụ, nhưng đệ tử của Ngài sẽ làm hết những gì mình có thể để đề cao.
Con xin cảm tạ Sư tôn!
Xin cảm tạ các đồng tu!
*Original language.