Emily (USA)

  • English*
  • Chinese
  • Spanish
  • Vietnamese

Greetings benevolent Master, greetings fellow practitioners!

My name is Emily, and I am a 24-year-old practitioner. I obtained the Fa when I was nine, after my father introduced Dafa to our family. One of my deepest and earliest memories of Dafa was when I was around ten years old. At a Fa conference, they played a video about how Dafa practitioners came down from the heavens with Master after signing a pledge. They vowed to save sentient beings, cultivate their way back home, and not leave each other behind. The moment I saw the painting Fulfilling Vows on the screen, I became incredibly inspired, and I felt something inside me change. 

I have held Dafa very close to my heart ever since. Over the years, I have seen many of my childhood friends leave Dafa and stop cultivating. While I have never given up cultivation, I have not always embodied a true Dafa disciple, and my cultivation path has not been free of mistakes. I thank Master for continuously forgiving my shortcomings and giving me opportunities to improve. My understanding of Dafa has changed significantly, and I would like to share some of my experiences today with Master and fellow young practitioners.

Looking Inward At All Times and In All Places

One of the most fundamental things Dafa disciples must do is look inward and cultivate ourselves. Even though Master has made it very clear what is required of a Dafa practitioner, it is often the most difficult to acknowledge my own wrongdoings and change the way I think. It is very easy to point out this flaw in others—when my parents had a disagreement or I saw conflict between practitioners, I would think to myself that they really should do better in managing their xinxing, because looking inward is such a basic principle in cultivation. 

Two months ago, as I sat down for weekly Fa study, I immediately noticed that the Chinese practitioners were very scattered in their reading. Some practitioners were fast and some were slow, while others were trying to pick one of the speeds to unify the group, which only created a more chaotic sound. As I tried to follow along, I quickly felt the annoyance in my heart grow. This was the second group study in a row where this had occurred, and I began feeling frustrated at the practitioners around me. Why couldn’t they stop for one second to listen and modify their pace? Was it really that hard to consider others for one moment? My irritation lasted the whole Fa study session, and I felt as though I had wasted an entire lecture because my mind was so distracted.

As I sat down for group experience sharing, I had a moment to reflect and thought of Master’s words in “Teaching the Fa at the Conference in Europe”,

“Any problem that happens to you, around you, or among you is most likely related to you, and there is something for you to get rid of. No matter whether it’s your fault or not, when my Law Bodies are having you remove your attachment, they don’t care whether it’s your fault or another person’s. As long as you have an attachment, they will try everything to have you run into problems and have you recognize the attachment that makes you fall short. Yet you’re still looking around, “This isn’t my fault,” or you’re still thinking, ‘I’m protecting the Fa.’”

I knew that Master was telling me to look within, and I began to realize that the situation had everything to do with me. I had recently been pushing myself to have a more active role in truth clarification and attend our exercise site at the Liberty Bell. I was quite proud of myself for attending multiple weekends in a row, because I had never been able to motivate myself in the past, even when I had the time. While I thought I had improved, I realized that I had not actually done well. Each weekend, I would wake up on time but then have an internal debate about whether or not I should go, and I allowed myself to slack off significantly. I would take my time getting out of bed, getting ready, and leaving the house. By the time I arrived, the other practitioners were already partially through Exercise 2, or finishing up Exercise 1. Despite all this, I was still proud of myself and even thought, “Well at least I went, some practitioners don’t even come at all!” 

My annoyance at other practitioners actually reflected a much larger fault of my own, as I had been even more selfish. When I showed up late, it was distracting to practitioners in the middle of meditation and reflected poorly on us in the eyes of sentient beings who were watching carefully. Because I never made it on time, I also never helped set up the heavy truth clarification tables and signs, which was mostly left to the older aunties to do. Even for the very Fa study session that I was so worked up at others about, I was also late to, accidentally showing up in the middle of Sending Forth Righteous Thoughts. I was very humbled in that moment, and thanked Master for opening my eyes to this shortcoming. 

I had always believed that I knew what looking inward meant and felt thankful when I was a bystander to conflicts. I now understand that truly looking inward is not as simple as seeing others in conflict and thinking, “Wow, they should look within”, but actually using every opportunity as a means to dig deep and cultivate myself first.

Recognizing My Attachment to Jealousy and Showing Off

As I have progressed in cultivation, I have come to realize that I have a deeply rooted attachment to jealousy that manifests itself in every aspect of my life. Whenever I heard a friend or classmate have good news or accomplish something great, it was hard for me to feel fully happy for them. I would immediately justify their success and think, “Oh they must have had some sort of outside help, there’s no way they did this on their own” or, “Well if I had that much time to prepare, I could have done that too”. In my extracurricular leadership roles, my jealousy often made me unable to delegate tasks because I couldn’t bear the thought of others getting credit for my ideas or efforts. Even worse, my jealousy spilled over into Dafa projects, and I often had hidden animosity towards practitioners who helped out or took initiative to get things done. I would defend my actions by thinking that the only reason I didn’t delegate was because it would take more time to explain to someone else and wait for them to finish than it would be just to do it myself. 

In reality, my jealousy blocked me from trusting others, and I looked down on other people’s skills. I believed that I could do better, and I wanted to be praised for it. On a subconscious level, I also thought that if others were impressed by my work, they would think I was capable and cultivated well. I burdened myself with finishing large tasks alone, setting aside sleep and other responsibilities because I could not let go of self-pride and my selfish notions. When my achievements went unrecognized, I couldn’t suppress my desire to show off and would casually mention, “Oh yeah, I did this whole thing, and the idea was mine”, or, “I had no help, so I pulled many all-nighters to get it done”. When people did ask about or compliment me for my work, I would even reiterate that I genuinely didn’t care who got credit for the work, just as long as it got done. In actuality, I did care, and I cared a lot. My attachment existed even if I didn’t think it did. I would tell others that I didn’t have this attachment, and even tell myself that I didn’t have this attachment, but the attachment was still there. 

As I have significantly increased my Fa study lately, I am more aware of these bad thoughts when they occur. I can recognize them for what they are, and I can reject them when they form in my head. Especially regarding Dafa projects, I have realized that jealousy is a destructive and dangerous attachment. In the piece “Further Elimination of Attachments” , Master says,

“Dafa belongs to the entire universe, and not to any one, insignificant individual. Whoever does the work is spreading Dafa. It is not important whether it should be done by you or by others. Are you going to bring to a paradise this attachment that you cannot let go of, and contend with Buddhas? Nobody should treat Dafa as his own exclusive thing.”

I realized that by allowing my jealousy to control me, I was using sacred Dafa projects to feed my attachment to worldly things. Instead of assigning tasks to the strengths of fellow practitioners, I wanted to do everything because I believed I could do it better. Instead of focusing on how to best save sentient beings, I was worried about whose name was going on the bottom of an email. As a result of increased Fa study, I have been able to cast this attachment aside and approach Dafa projects with a purer mind and heart. Better results and collaboration have come about, and I have realized how blind I was in the face of my jealousy. My relationship with fellow practitioners has also improved, as I truly feel that other practitioners can sense if your thoughts and actions are fed by jealousy and resentment. 

Whenever I feel my heart stirred, I now can very consciously recognize and reject it. I know this will be a gradual process of fully removing my attachment, but I am grateful that Master continuously points it out and gives me the opportunity to truly cultivate away jealousy.

Removing My Attachment to Prestige and Self-Interest

As a graduate school student, I have often been tested on my attachment to prestige and self-interest. In college, I worked hard to maintain high grades, and I was admitted to a good dental school. Before I applied, I debated if I should switch to medical school instead. With my good grades, I wanted to prove to everyone I could get in. As I saw more of my past classmates also get accepted to dental school, I began to feel that my achievements were in vain. I knew many of them, and I felt that their work ethic was not as good as mine, their grades not as good as mine, or their intentions not as valid or correct as mine. I felt that this was unfair, and that their acceptances cheapened my efforts. After all, why did I put in so much work if we all ended up the same?

These thoughts led me to become firmly attached to the idea of separating myself from the crowd. I felt angry and regretful that I didn’t go to medical school, and I wanted to prove that I was better than just a normal dental school student. As I developed an interest in oral surgery, I began looking into the most rigorous six-year residency programs. At the end of it, I would have two doctorate degrees. I seriously thought about rearranging the next decade of my life to set myself apart from my peers. It was a huge time commitment, but it felt like something I needed to do in order to advance my career and myself.

In “Teaching the Fa at the Conference in Switzerland”, Master gave an example of a Ph.D. medical science candidate in China. This student was in the last phases of earning his degree, and only needed to dissect a certain number of mice before he could finally have his doctorate. After learning Dafa, the student told his advisor that he could not do this: he was now a practitioner of Falun Dafa and did not want to take the lives of the mice, because it generated karma. Despite all his work, he was even willing to let go of his degree. Master says, 

“Think about it, everyone: Human beings live in this world for nothing but renown and self-interest. If he were to receive his Ph.D. degree, he would have a good job and future ahead of him. And naturally, his salary would be high—that goes without saying. It would be higher than that of regular people or an average person. Don’t people just live for those things? He could even let go of those things. So think about it: He dared to forgo even that. He was able to let go of those things as a young person, so wasn’t it that he could give up anything?” (Teaching the Fa at the Conference in Switzerland)

Reading this story was a big step towards opening my eyes to my attachments and towards understanding my true purpose as a Dafa disciple. I realized that I was exactly like the people Master described in “The Third Talk” of Zhuan Falun, “But after a taste of success they are apt to fall prey to the lure of things like status and wealth, and start becoming ambitious about life, and want to throw their hat in the ring and fight for their piece of the pie.” 

As a Dafa disciple, what is my true purpose? How can I cultivate well and save sentient beings when I have lost myself in the same worldly attachments as ordinary people? I also realized I had used an ordinary person’s mindset to view things. In college, I achieved exceptional grades through ordinary means and frequent all-nighters. I was not diligent in Fa study, doing the exercises, or clarifying the truth, and often neglected my Dafa responsibilities to feed my attachment to prestige. At the same time, I was obsessing over changing my path instead of thinking about how I could walk my cultivation path well. These were Master’s arrangements, and being jealous of other people was a selfish attachment to fame and renown. I hadn’t even thought about the opportunities I would have as a dentist—in the future, I had the option to be my own boss, which meant more time to focus on truth clarification and Dafa projects. 

I now understand that all I have achieved is through Dafa. My true responsibilities lie in Dafa and not in my career. I must do well in my career in order to spread and validate Dafa, but I should never lose sight of my true purpose.

Dafa Disciples Are One Body

As the CCP virus descended on the world and quarantine came into effect, I began to grow worried and dejected at the outlook of my future. With school closed, I had no patients to see and no reason to leave the house. It became increasingly difficult to get out of bed and not spend most of my day napping. The thought of indefinite quarantine was almost unbearable for me, and I desperately wished for the pandemic to end.

After reading Master’s recent article, “Stay Rational”, I knew that I needed to use a cultivator’s mindset to approach this situation, as nothing on our cultivation path happens by chance. Instead of obsessing over when this would all end, I should cherish all the new time I have and use it to become a more diligent Dafa practitioner. Through the help and encouragement of other young practitioners, I have increased my Fa study and exercises significantly. I have not missed a single day of Fa study in two months, and every day I read at least one lecture with other young practitioners on Sonant. I now understand concepts that I never picked up on before, and feel as though in the past, it was like I had not truly read the Fa at all. 

At one of my low points in cultivation as recently as two years ago, I had a long period of tribulation where I could not do the double-lotus position. This was a great source of embarrassment for me, to the point that I didn’t tell anyone, and I didn’t try to dig deep and find the reason this was happening. Master’s answers to two questions in “Teaching the Fa at the Conference in Singapore” stuck out to me as I read this teaching. In the first, a practitioner asks,

Question: My leg was injured before, but I’ve managed to sit in the lotus position. Yet of late I can’t sit like that no matter how hard I try. What’s the reason?

Teacher: Actually, you should ask yourself what the reason is. Is it because you aren’t being diligent with Fa-study? Or have you done something wrong but refuse to mend your ways, or haven’t recognized the problem?” 

In the second, 

Question: I’ve now done cultivation for a year, but still can’t sit in the lotus position. The longer I can’t do it, the more anxious I get.” (Teaching the Fa at the Conference in Singapore)

In part of the answer to this question, Master says, 

“Let me tell you—and this isn’t a joke—if a cultivator has cultivated pretty well but can’t sit in the lotus position, the Bodhisattvas above cover their mouths and laugh at him. It’s true.” (Teaching the Fa at the Conference in Singapore)

I felt very embarrassed after reading this. Gradually as I became more diligent, I was able to sit in double lotus again. With online Sonant group exercises during this pandemic, I have finally achieved one hour of the sitting meditation, and I can forbear every single time. As someone who used to routinely sleep in late and take multiple naps a day, I am also now able to wake up for morning Sending Forth Righteous Thoughts and complete two hours of exercises afterwards.

I mention all of these changes because I want to thank all of my fellow Dafa practitioners. I have never been able to reach this point of diligence in cultivation, and I know that none of this could have been done without the help of Master and other practitioners. I now truly understand what Master means in “Following Master” of Hong Yin III, “Dafa disciples are one body”. Having this group cultivation setting has aided my cultivation so greatly in this uncertain time, and I would encourage all young practitioners to reflect and take advantage of this time wisely. 

While I have mentioned several instances of improvements I made, there are still many areas that I still need to cultivate well. I am confident that even after this pandemic, we will continue to motivate and support each other, make strides in cultivation, and fulfill our sacred vow. I am grateful for Master’s boundless compassion for creating the cultivation environment I have with fellow young practitioners. Above are some of my limited understandings and experiences. Please compassionately point out anything that is not in line with the Fa. Thank you Master, thank you fellow practitioners. Heshi.

 

Minghui Article Link: Cultivating Away Attachments and Striving Forward Diligently

尊敬的師父好,各位同修好!

我的名字是Emily,我是一位24歲的青年弟子。我九歲那年,通過修煉的父親得法。我對大法最早又最深刻的記憶始于我十歲左右的時候。記得在一次法會上,播放了一段錄像,講述了大法弟子在天國與師父簽約后,隨師父下世助師正法。當時他們發誓要救度眾生,並且彼此ᨀ醒精進修煉一起返回天國。當我看到屏幕上《誓約》畫面的那一瞬間,感到無比震撼,似乎喚醒了我久遠的記憶。

從那以後,我從未離開過大法。隨著年齡增長,許多我童年時代一起修煉的小同修都離開了大法,不再修煉了。雖然我從未放棄過修煉,但我也沒做到始終如一的精進實修,我的修煉道路也是磕磕絆絆。我感恩師父總是慈悲的寬恕我的過錯,不斷給我機會改善ᨀ高。一路走來,我對大法和修煉的理解也發生了根本的改變,今天我向師父匯報,與同修分享我的修煉心得。

隨時隨地向內找

大法弟子首先應該做到的就是遇事要內向找。儘管師父已經很清楚的闡明了這是對大法弟子的要求,但聽著容易做起來難。我通常最難做到的就是承認自己的錯誤和改變自己的慣性思維。指出他人的缺點不足很容易,對照想想自己就難。比如當我看到父母之間有異議或同修之間有衝突時,我總是在心裡想他們應該好好ᨀ高一下他們的心性了,卻忘了這時自己也應該向內找的基本原則。

兩個月前,當我坐下來參加我們的每週一次大組學法時,我立刻發現中國同修那天讀法非常不整齊。一些同修快,一些同修慢,有同修試圖選擇一種速度來統一大家的讀法語速時,似乎聲音更加混亂了。儅我試著努力跟進時,內心感到越來越不舒服。心想這是連續第二次發生大組學法語速混亂,心裡開始抱怨來學法的同修。他們難道不能停一秒鐘來聆聽和調整自己的語速?難道替別人著想一下就那麽難嗎?整個學法時間段我都是心煩意亂的,因為我都沒能集中精力學法,感覺浪費了我整段時間。

儅我坐下來參加學法后的大組交流時,我開始想剛剛發生的事。這不正象師父在《歐洲法會講法》中講到的:

「是凡矛盾發生在你身上,出現在你這兒,出現你們之間,就很可能與你有關係,就有你要去的東西。不管怨不怨你,我的法身在去你的心的時候,可不管這件事情怨他還是怨你。只要你有這個心,他想盡辦法讓你出現矛盾,讓你認識到不足的這顆心,所以你們還在那兒找:這事不怨我呀。或者你們還在想:我在維護法呀。」

我知道師父在ᨀ醒我要內向找。我開始意識到這種事情發生與我是息息相關的,是我這一段時間修煉狀態的寫照。最近我一直在敦促自己多參與講真相,參加我們在自由鍾的集體練功。以前即使有時間,由於惰性也沒參加,我為自己能連續幾個週末都參加而倍感自豪。當我以為自己有所進步時,意識到自己實際上還差得很遠。雖然每個週末我都去了真相點,也參與了煉功,但我還是比較懈怠,總是姍姍來遲。我會在起床和準備出門上花很多時間。等到我到達那裡時,其他同修已經煉完了第一套,或者已開始煉第二套功法。儘管如此,我仍然為自己感到驕傲,認為:「至少我參加了,有些同修都沒來呢!」

我對其他同修的抱怨,實際上反過來又暴露了我自己更多的不足,因為我的行爲更顯得自私。比如我遲到時,匆匆加入煉功行列分散了正在打坐同修的注意力,在仔細觀察的眾生的眼中,對我們的印象就會不好。因為我從未按時到達真相點幫忙,所以總是在年長的阿姨們把講真相用的沉重的桌子和展板都擺放好了,我才不緊不慢的到達那兒。即使是我很重視的大組學法,我也常遲到,有時大家讀法前發正念中間我才趕到。想想這一切,我感到很慚愧,同時也感恩師父通過這件事讓我向内找,看到自己的不足。

我一直深信自己明白內向找的含義,還慶幸自己從不介入矛盾衝突當中。我現在體會到,真正的向內找並不是在看到其他人處於衝突中時,簡單地想道:「哇,他們應該向內找了」,而是應該利用一切機會隨時隨地深入向内找,修自己。

修去妒嫉心

隨著不斷修煉,我逐漸意識到,我還有很深的妒嫉心,而且在我生活的方方面面都會表現出來。比如當我聽到朋友或同學有好消息或成績出色時,我很難發自内心的為他們感到高興。我會在心裏想:「他們肯定有人幫忙,不然他們的水平咋能做成那事?」,或者「我要有那麼多的時間準備,我也能做成那樣」。在領導小組成員參與學校的課外項目中,我常常不願意把任務下達給別人,因為我無法忍受別人搬用我的想法或在我的努力之上獲得最終的讚譽。更糟糕的是,我的這種妒嫉心也蔓延到了大法項目中,我常對那些願意主動幫忙大法項目的同修心懷排斥,不願意讓他們參與。我還在心裏為自己辯解,找他們幫忙,我得花更多的時間給他們解釋怎麽做,然后再等著他們完成。還不如我自己一個人做,整個項目完成的更快。

實際上,我這種不信任他人,或者看不上其他人的心,也是一種妒嫉心的表現。我認爲自己可以做的更好,也希望因此受到表揚。在潛意識中還隱藏著這樣的想法,如果同修看到我做的這麽好,他們會認為我能力強而且修煉有素。我常常大包大攬,獨自承擔大型任務,搞得自己沒有足夠時間睡眠和干其他事。當沒人注意到我的所作所爲時,我又忍不住要炫耀自己,要有意無意地ᨀ到:「哦,對,這整件事都是我自己做的,這個是我想出來的。」或者:「都沒人幫我,我自己沒日沒夜。通宵達旦才做完的」。當真有人詢問我或稱讚我的工作時,我表面上重申自己根本不在乎誰來完成這項工作,誰贏得最後的榮譽,只要項目能完成就好。實際上,我心裡頭是很在意的。雖然我認為自己沒有這個執著心了,其實我依然有。我告訴別人我沒有這個執著心了,甚至告訴自己,我沒有這個執著心了,但是那個執著心還在。

最近通過大量學法,我能夠很好的察覺這些不好的念頭。當他們在我腦海中要成形時,我立刻就清除它們。我意識到,帶著妒嫉心參與大法項目,是危險又具破壞性的。師父在《精進要旨》的〈再去執著〉一文中說:

「大法是全宇宙的,不是哪一個小小的人的,工作誰做都是洪揚大法,有甚麼你做、我做的,你們這種心不去難道還要帶上天國和佛爭強嗎?誰也包攬不了大法,去掉那顆不平衡的心理吧!」

我意識到,在妒嫉心驅使下,我不知覺間用神聖的大法項目來滿足我常人的執著。由於執著的認爲自己可以做的更好,想做所有事情,我沒有把大法項目分配給有能力的同修。我沒有把精力集中在如何更好的救度眾生上,而是用在了擔心以誰的名字來發電子郵件這些小事上。通過不斷學法,我已經去掉這些執著,以更純正的心態參與大法項目。現在我和同修相處的也很好,而且取得了很好的合作效果,其實儅你的思想和行為充滿妒嫉和怨恨時,其他同修都能感覺到的。我真正體會到了去除妒嫉心的重要性。

現在每當我感到我的心要被觸動時,我第一時間就會體察到,並開始去除它。我知道去除自己的執著心是一個漸進的過程,但是我很感激師父在不斷點化我,並給我機會來真正去除妒嫉心。

修去對名的執著

作為一名研究生,我感到自己時常要經受對名和自我執著的考驗。在上大學時,我努力學習,成績很好,考入很好的牙醫學院。在申請之前,我曾在猶豫是否應該改讀醫學院。憑藉良好的成績,我肯定能被錄取,我想向所有人證實我的能力。後來我看到很多以前的同學也被一些牙科學校錄取時,我開始感到自己以前的努力有點不值。我瞭解其中許多人,我覺的他們的學習態度和努力成度都一般,他們學牙醫的目地也不純。他們居然也能上牙醫學校?我覺的這是不公平的。如果我們最終差不多的話,我為什麼還要投入那麼多心血呢?

這些想法使我產生了要將自己從這群人中區分出來的執著。我開始對沒去讀醫學院感到生氣和遺憾,我想證明自己比普通的牙科學校學生要好的多。當我對口腔外科產生興趣時,我開始研究最嚴格的六年口腔住院醫師培訓程序。最後,我將獲得兩個醫學學位。我都在認真考慮重新安排我人生的下一個十年,以使自己在同行中脫穎而出。這將是一個巨大的時間投入,可是我覺的我必須這樣做才能使我的事業更上一層樓。

師父在《瑞士法會講法》中舉了一個在中國攻讀博士學位的學生的例子。這個學生正處於攻讀學位的最後階段,只需要解剖一定數量的老鼠,然後完成實驗就可以獲得博士學位了。可是在修煉了大法之後,這位學生告訴他的導師他無法這樣做了:他現在是法輪大法修煉者,不能再做殺生的事了,因為那會產生業力。儘管他花了時間和精力,學位幾乎就要到手了,但爲了修煉他選擇放棄自己的學位。師父說:

「大家想一想,人活在世上無非就是為了名和利。他拿到博士學位之後,他可以將來有一份好的工作和前程,他的工資也自然會多,那就不用說了,會高於常人,高於一般的人。人不就為這個活著嗎?他連這個都不要了。大家想想他連這個都敢放棄。作為一個年輕人,這些都可以不要了,是不是甚麼都可以放棄了,他不就等於敢放棄生死嗎?」

讀了這個例子讓我真正認識到了自己的執著,開始思考我作為大法弟子的真正目標是什麽。我意識到自己就像師父在《轉法輪》〈第三講〉中描述的人一樣:

「一旦出人頭地的時候,往往就容易受名利干擾,他覺的在有生之年還有很長的路,還想要奔奔,奮鬥一番,達到一個常人的甚麼目標。」

我問自己,我修煉大法的真正目地是什麼?如果我也像常人一樣,迷失在名利的追求當中,我怎麽能修煉和救度眾生?我還意識到我在用常人的心態看待事物。在大學裡,我採用常人的方式——經常通宵達旦的學習以取得優異的成績,卻不積極學法煉功和參與講真相。爲了追求常人中的名,幾乎忘記了我作爲大法弟子的責任。同時,我沒有好好想想如何精進修煉,卻一直在執著改變自己的人生道路。其實這些都是師父安排好了的。妒嫉別人的名望也是為私的。我甚至都沒有仔細想過將來做牙醫的諸多好處,我可以選擇自己開業,將會有更多時間專注於講真相和大法項目。

我現在認識到了,我所取得的一切都是大法賦予我的。我人生的真正目地是修煉大法而不是追求常人事業。當然在自己的工作領域成績出色,也是在弘揚和證實大法。但我永遠不能忘記自己作為修煉人的真正目地。

大法弟子是整體

由於中共病毒的傳播,到處都處於隔離在家的狀態,我開始對自己的未來感到擔憂和沮喪。現在學校也關門了,也不能練習看病人,幾乎都不出家門。我常常睡懶覺不願起床。無限期的居家隔離幾乎讓我們難以忍受,我非常希望中共病毒大流行快點結束。

看完師父最近的經文《理性》後,我知道我需要用修煉者的思維方式來面對目前的情況,因為在我們修煉的路上所發生的任何事都不是偶然的。我不應該執著於這一切什麽時候結束,而應該珍惜自己擁有的所有新時間,更加勤奮的學法煉功。在其他青年同修的幫助和鼓勵下,我大大增加了學法煉功的時間。這兩個月我沒有一天不學法的,每天我與其他青年同修都在網上至少讀一講法。現在,我從法中理解了以前從未體悟過的含義,感覺我過去好像根本沒有真正讀懂過法。

兩年前,我處於修煉狀態最不好的時期,魔難考驗很多,打坐都沒辦法雙盤。我感到很尷尬,也不好意思告訴任何人,也沒有深挖一下發生這種情況的原因。儅我讀師父各地講法時,師父在《新加坡法會講法》里對兩個問題的回答點醒了我。

「弟子:腿原來受過傷,已經達到雙盤,但近來不知何故,怎麼也不能雙盤?

師:其實你應該問自己甚麼原因。一個是不是學法不精進了,或者是有事做錯了不想改或者是悟不到?如果你今天事情做的非常好,符合法,原來你能盤十分鐘,保證就盤二十分鐘,我們有許多學員都有這樣的體會。事情也不是絕對的,但是最近一個時期,你要消大一點的業,也會出現這個問題。」

「弟子:修煉一年了還不能夠雙盤,越盤不上越急。

師:…但是作為一個修煉的人你得盤上腿。我告訴你,不是笑話啊,一個修煉的人修的挺不錯的盤不上腿,上面那個菩薩都會捂著嘴笑你,真的。」

讀完這兩段法後,我感到很慚愧。我開始勤奮煉功,逐漸的我又能夠再次雙盤了。隔離在家期間,通過參加網上集體煉功,我終於可以煉一個小時的靜功了,而且每次都能忍痛堅持下來。我以前經常熬夜睡的很晚,所以總是晚起,並且白天還得要小睡一會兒。現在我也可以早起發個正念,然後接著煉完兩個小時的功了。

我能達到現在這樣的修煉狀態,很感謝同修對我的鼓勵和支持。自從我修煉以來,我從來沒達到過現在這樣精進實修的修煉狀態。我知道,這一切完全歸功於師父的呵護加持和其他同修的幫助。我現在真正體悟到了師父在《洪吟三》〈助師〉中所說的「大法弟子是整體」的含義了。在這個中共病毒傳播的動蕩時期,這種集體學法煉功的環境讓我受益匪淺,我衷心希望所有青少年同修都能明智的利用好這段時間。

雖然自己修煉中有些方面進步了不少,但仍然有許多地方需要繼續ᨀ高。我相信,在中共病毒大流行結束之後,我們仍將繼續相互支持和鼓勵,精進實修,兌現我們神聖的史前誓約。我感激師父的佛恩浩蕩,為我和青少年同修們開創了這樣能一起實修的環境。

以上是我有限的理解和交流。如有任何不符合法的地方,請慈悲指正。謝謝師父,謝謝同修。

明慧網發表鏈接:修去執著 實修精進

¡Saludos venerado Maestro, saludos compañeros practicantes! 

Mi nombre es Emily, y soy una practicante de 24 años. Obtuve el Fa cuando tenía nueve años, después de que mi padre presentara Dafa a nuestra familia. Uno de mis más profundos y tempranos recuerdos de Dafa fue cuando tenía aproximadamente diez años. En un Fahui, mostraron un video de cómo los practicantes de Dafa bajaron de los cielos con el Maestro después de firmar una promesa. Ellos juraron salvar a los seres conscientes, cultivar su camino de regreso a casa y no dejar a nadie atrás. En el momento en que vi el cuadro “Cumpliendo los votos”, me inspiré increíblemente y sentí que algo dentro de mí cambio.

A lo largo de los años, he visto a muchos de mis amigos de la infancia irse de Dafa y dejar de cultivarse. Aunque nunca he dejado la cultivación, no siempre he representado a una verdadera discípula de Dafa y mi camino de cultivación no ha estado libre de errores. Agradezco a Shifu por perdonar continuamente mis faltas y por darme oportunidades de mejorar. Mi entendimiento sobre Dafa ha cambiado significativamente y quisiera compartir hoy algunas de mis experiencias con el Maestro y los jóvenes practicantes.

Mirando hacia adentro en todo momento y en todo lugar

Una de las cosas más fundamentales que los discípulos de Dafa deben hacer es mirar hacia adentro y cultivarse. Aunque el Maestro ha dejado muy claro lo que se requiere de un practicante de Dafa, usualmente reconocer mis propias faltas y cambiar mi manera de pensar es lo más difícil. Es muy fácil señalar este fallo en otros – cuando mis padres estaban en desacuerdo o yo veía un conflicto entre los practicantes, yo pensaba para mí misma que ellos realmente debían manejar mejor su xinxing, porque mirar hacia adentro es un principio muy básico en la cultivación. 

Hace dos meses, mientras me sentaba para el estudio del Fa semanal, noté inmediatamente que los practicantes chinos estaban muy dispersos en su lectura. Algunos practicantes iban rápido y otros iban lento, mientras que otros trataban de elegir una de las velocidades para equilibrar el grupo, lo cual sólo creaba un sonido más caótico. Mientras trataba de seguirlos, rápidamente sentí que la molestia en mi corazón crecía. Este era el segundo grupo de estudio seguido en el que esto había ocurrido, y comencé a sentirme frustrada por los practicantes a mi alrededor. ¿Por qué no podían detenerse un segundo para escuchar y cambiar su ritmo? ¿Era realmente tan difícil considerar a los demás por un momento? Mi irritación duró todo el estudio del Fa, y me sentí como si hubiera desperdiciado toda una lectura porque mi mente estaba muy distraída.

Mientras me sentaba para intercambiar experiencias en grupo, tuve un momento para reflexionar y pensar en las palabras del Maestro en “Exponiendo el Fa en el Fahui de Europa”:

“Cualquier problema que te suceda, que suceda a tu alrededor o entre ustedes mismos, lo más probable es que se relacione contigo, y hay algo de lo que te debes deshacer. Sin importar si es tu culpa o no, cuando mis Fashen están haciendo que elimines tus apegos, a ellos no les importa si es tu falta o la de la otra persona. Siempre y cuando tengas un apego, ellos tratarán por todos los medios de hacer que te encuentres con problemas y hacerte reconocer los apegos que hacen que te quedes corto. Sin embargo, tú sigues mirando alrededor, “esto no es mi culpa”, o tú incluso piensas, “estoy protegiendo el Fa””.

Sabía que el Maestro me decía que mirara hacia adentro, y empecé a darme cuenta de que la situación tenía todo que ver conmigo. Recientemente me había estado presionando para tener un rol más activo en la aclaración de la verdad y asistir a nuestro sitio de ejercicios en la Campana de la Libertad. Estaba muy orgullosa de mí por asistir a varios fines de semana seguidos, porque nunca había sido capaz de motivarme en el pasado, incluso cuando tenía tiempo. Aunque pensaba que había mejorado, me di cuenta de que en realidad no lo había hecho bien. Cada fin de semana me levantaba a tiempo pero luego tenía un debate interno sobre si debía ir o no, y me dejaba aflojar considerablemente. Me tomaba mi tiempo para salir de la cama, prepararme y salir de la casa. Para cuando llegaba, los otros practicantes ya habían terminado en parte el segundo ejercicio, o ya estaban terminando el primero. A pesar de todo esto, todavía estaba orgullosa de mí misma e incluso pensé, “Bueno, al menos fui, algunos practicantes ni siquiera vienen”. 

Mi molestia con otros practicantes reflejaba en realidad una falla mucho más grande de mi parte, ya que había sido aún más egoísta. Cuando aparecía tarde, distraía a los practicantes en medio de la meditación y no se veía bien a los ojos de los seres conscientes que nos observaban atentamente. Como nunca llegaba a tiempo, tampoco ayudaba a montar los pesados paneles de aclaración de la verdad y carteles, que se les encargaba a las personas mayores. Incluso para ese mismo estudio del Fa, en el cual estaba irritada con los demás, también había llegado tarde, apareciendo accidentalmente en medio de el envío de pensamientos rectos. Me sentí muy humillada en ese momento, y agradecí al Maestro por abrirme los ojos a esta brecha. 

Siempre había creído que sabía lo que significaba mirar hacia dentro y me sentía agradecida cuando era tan solo testigo de los conflictos. Ahora entiendo que mirar verdaderamente hacia adentro no es tan simple como ver a otros en conflictos y pensar, “Vaya, deberían mirar hacia adentro”, pero en realidad utilizar cada oportunidad como un medio para cavar profundo y cultivarse a uno mismo primero.

Reconociendo mi apego de envidia y de ostentar

A medida que he progresado en mi cultivación, me he dado cuenta de que tengo un arraigado corazón de envidia que se manifiesta en todos los aspectos de mi vida. Cada vez que escuchaba a un amigo o compañero de clase tener buenas noticias o lograr algo grande, era difícil para mí sentirme completamente feliz por ellos. Inmediatamente justificaba su éxito y pensaba, “Oh, deben haber tenido algún tipo de ayuda externa, no hay forma de que lo hicieran por sí mismos” o, “Bueno, si hubiera tenido tanto tiempo para prepararme, también podría haberlo hecho”. En mis funciones de liderazgo extracurricular, mi envidia a menudo me hacía incapaz de delegar tareas porque no podía soportar la idea de que los demás recibieran el crédito por mis ideas o esfuerzos. Aún peor, mi envidia se extendía a los proyectos de Dafa, y a menudo tenía una aversión oculta hacia los practicantes que ayudaban o tomaban la iniciativa para hacer las cosas. Defendía mis acciones pensando que la única razón por la cual no delegaba era porque tomaría más tiempo explicarle a alguien más y esperar a que terminara, que si lo hiciera yo misma. 

En realidad, mi envidia me impedía confiar en los demás, y menospreciaba las habilidades de los demás. Creía que podía hacerlo mejor, y quería que me elogiaran por eso. En un nivel subconsciente, también pensaba que si los demás se impresionaban con mi trabajo, pensarían que era capaz y que me había cultivado bien. Me agobiaba con la carga de terminar grandes tareas sola, dejando de lado el sueño y otras responsabilidades porque no podía dejar de lado el orgullo propio y mis nociones egoístas. Cuando mis logros no se reconocían, no podía reprimir mi deseo de ostentar y mencionaba casualmente: “Oh sí, hice todo esto y la idea fue mía”, o “no tuve ayuda, así que me pasé muchas noches en vela para hacerlo”. Cuando la gente me preguntaba o me felicitaba por mi trabajo, incluso reiteraba que realmente no me importaba quién se llevara el crédito por el trabajo, siempre y cuando se hiciera. En realidad, sí me importaba, y me importaba mucho. Mi apego existía aunque no lo creyera. Les decía a los demás que no tenía ese apego, e incluso me decía a mí misma que no tenía ese apego, pero el apego aún estaba allí. 

Como últimamente incrementé significativamente mi estudio del Fa, estoy más consciente de estos malos pensamientos cuando se presentan. Puedo reconocerlos por lo que son, y puedo rechazarlos cuando se forman en mi cabeza. Especialmente en cuanto a los proyectos de Dafa, comprendí que la envidia es un apego destructivo y peligroso. En “Dejando aún más apegos” de Escrituras esenciales para mayor avance, el Maestro dijo:

“Dafa pertenece al universo entero y no a una sola, persona insignificante. Quienquiera que haga el trabajo está difundiendo Dafa. ¿Por qué te importa si el trabajo es hecho por ti o por mí? ¿Acaso vas a llevar al reino del Cielo este apego que no puedes dejar y contender con los fo? Nadie debería tratar a Dafa como algo exclusivamente suyo”.

Me di cuenta de que al permitir que mi envidia me controle, estaba usando los proyectos sagrados de Dafa para alimentar mi apego a las cosas mundanas. En vez de asignar tareas a las virtudes de los compañeros practicantes, quería hacer todo porque creía que podía hacerlo mejor. En vez de enfocarme en cómo salvar mejor a los seres conscientes, me preocupaba por el nombre de quién iba a aparecer en la parte inferior de un correo electrónico. Como resultado del aumento del estudio del Fa, he podido dejar de lado este apego y abordar los proyectos de Dafa con una mente y un corazón más puro. Se han conseguido mejores resultados y colaboración, y me di cuenta de lo ciega que estaba frente a mi envidia. Mi relación con mis compañeros practicantes también ha mejorado, ya que realmente siento que otros practicantes pueden sentir si tus pensamientos y acciones son fomentados por la envidia y el resentimiento. 

Cada vez que siento que mi corazón se mueve, ahora puedo reconocerlo y rechazarlo muy conscientemente. Sé que esto será un proceso gradual para eliminar completamente mi apego, pero estoy agradecida de que el Maestro lo señale continuamente y me dé la oportunidad de eliminar realmente la envidia.

Eliminando mi apego al prestigio e interés propio

Como estudiante de posgrado, a menudo se me ha puesto a prueba mi apego al prestigio e interés propio. En la escuela, trabajé duro para mantener notas altas, y fui admitida en una buena universidad de odontología. Antes de presentarme, debatí si debía cambiar a la universidad de medicina en su lugar. Con mis buenas notas, quería demostrarle a todo el mundo que podía entrar. Al ver que más antiguos compañeros de clase eran admitidos en la escuela de odontología, comencé a sentir que mis logros eran en vano. Conocía a muchos de ellos, y sentía que sus éticas de trabajo no eran tan buenas como las mías, sus notas no eran tan buenas como las mías, o sus intenciones no eran tan válidas o correctas como las mías. Sentía que esto era injusto, y que sus admisiones hacían que mis esfuerzos se vieran reducidos. Después de todo, ¿por qué me esforzaba tanto si todos terminábamos igual?

Estos pensamientos me llevaron a apegarme firmemente a la idea de separarme de la multitud. Estaba enojada y arrepentida de no haber ido a la universidad de medicina, y quería demostrar que era mejor que un estudiante normal de la universidad de odontología. A medida que desarrollaba un interés en la cirugía oral, comencé a investigar los más rigurosos programas de residencia de seis años. Al final, tendría dos doctorados. Pensé seriamente en reorganizar la próxima década de mi vida para diferenciarme de mis compañeros. Era un gran compromiso de tiempo, pero sentía que era algo que debía hacer para avanzar en mi carrera y conmigo misma.

En “Exponiendo el Fa en el Fahui de Suiza”, el Maestro da un ejemplo de un estudiante de China que era un candidato de doctorado en la ciencia médica. Este estudiante estaba en las últimas etapas de obtener su título, y sólo necesitaba diseccionar un cierto número de ratones antes de que finalmente pudiera tener su doctorado. Después de aprender Dafa, el estudiante le dijo a su tutor que no podía hacer esto: ahora era un practicante de Falun Dafa y no quería quitarle la vida a los ratones, porque eso generaba yeli. A pesar de todo su trabajo, él estaba dispuesto a dejar su título. El maestro dice:

“Piensen todos: los seres humanos viven en este mundo nada más que para interés y fama personal. Si él recibe su doctorado, podría tener futuro y un buen trabajo, naturalmente, su salario sería alto, eso es obvio, y sería más alto que el de una persona normal o una persona promedio. ¿Acaso la gente no vive para eso? Pero él incluso pudo renunciar a ello. Piensen todos: él se atrevió a abandonar incluso eso. Era capaz de renunciar a estas cosas a pesar de ser joven, entonces ¿no es que él podía renunciar a cualquier cosa?”. (Exponiendo el Fa en el Fahui de Suiza)

El leer esta historia fue un gran paso para abrir los ojos a mis apegos y para entender mi verdadero propósito como Dafa dizi. Me di cuenta que era exactamente como Shifu lo describía en la “Tercera Lección de Zhuan Falun: “Pero una vez que él sobresale entre sus semejantes, frecuentemente se deja interferir fácilmente por la fama y la ganancia; él siente que aún tiene un largo camino en sus años de vida y todavía quiere avanzar y luchar para alcanzar alguna meta de la gente común”. 

Como Dafa dizi, ¿cuál es mi verdadero propósito? ¿Cómo puedo cultivarme bien y salvar a los seres conscientes cuando me he perdido en los mismos apegos mundanos que la gente común? También me di cuenta de que he usado la mentalidad de una persona común para ver las cosas. En la universidad, obtuve notas excepcionales por métodos comunes y con frecuencia me quedaba toda la noche. No era diligente en el estudio del Fa, ni en los ejercicios, ni en la aclaración de la verdad, y a menudo descuidaba mis responsabilidades de Dafa para alimentar mi apego al prestigio. Al mismo tiempo, estaba obsesionada con cambiar mi camino de cultivación en vez de pensar en cómo podía recorrerlo bien. Estos eran arreglos del Maestro, y estar celoso de otras personas era un apego egoísta a la fama y al reconocimiento. Ni siquiera había pensado en las oportunidades que tendría como dentista – en el futuro, tendría la posibilidad de ser mi propio jefe, lo que significaba más tiempo para concentrarme en la aclaración de la verdad y en los proyectos de Dafa. 

Ahora entiendo que todo lo que he logrado es a través de Dafa. Mis verdaderas responsabilidades están en Dafa y no en mi carrera. Debo hacer bien mi carrera para difundir y validar Dafa, pero sin perder nunca de vista mi verdadero propósito.

Los discípulos de Dafa son un cuerpo

A medida que el virus del PCCh descendió al mundo y la cuarentena entró en vigor, empecé a preocuparme y a desanimarme ante las perspectivas de mi futuro. Con la universidad cerrada, no tenía pacientes que ver y no tenía razón para salir de casa. Se hizo cada vez más difícil salir de la cama y no pasar la mayor parte del día durmiendo siestas. La idea de una cuarentena indefinida era casi insoportable para mí, y deseaba desesperadamente que la pandemia terminara.

Después de leer el último jingwen del Maestro, “Raciocinio”, supe que tenía que usar la mentalidad de un cultivador para afrontar esta situación, ya que nada en nuestro camino de cultivación sucede por casualidad. En vez de obsesionarme con el momento en que todo esto terminaría, debería apreciar todo el nuevo tiempo que tengo y usarlo para volverme una practicante de Dafa más diligente. Con la ayuda y el estímulo de otros jóvenes practicantes, he aumentado significativamente mi estudio del Fa y los ejercicios. En dos meses no he perdido ni un solo día de estudio del Fa y cada día leo al menos una lección con otros jóvenes practicantes en Sonant. Ahora entiendo conceptos que nunca antes había comprendido, y siento que en el pasado, era como si no hubiera leído realmente el Fa en absoluto. 

En uno de mis puntos bajos en la cultivación hace tan sólo dos años, tuve un largo período de tribulación donde no pude hacer la postura de doble loto. Esto fue una gran vergüenza para mí, hasta el punto de que no se lo dije a nadie, y no traté de escarbar profundamente y encontrar la razón de lo que estaba ocurriendo. Las respuestas del Maestro en dos preguntas de “Exponiendo el Fa en el Fahui de Singapur” se me quedaron grabadas mientras leía esta conferencia. En la primera, el practicante pregunta:

Pregunta: Anteriormente me dañé una pierna, pero he podido sentarme en la posición de loto. Sin embargo, recientemente ya no puedo hacerlo sin importar cuán arduamente lo intente. ¿Por qué?

Maestro: En realidad, deberías preguntarte cuál es la razón. Primero, ¿se debe a que no estás estudiando bien el Fa, o a que has hecho algo malo y te niegas a corregir tu error, o a que aún no reconoces el problema?” 

En la segunda: 

“Pregunta: He practicado durante todo un año y aún no puedo sentarme en la posición de loto. Me estoy poniendo más y más ansioso acerca de esto.” (Exponiendo el Fa en el Fahui de Singapur)

En una parte de la respuesta en esta pregunta el Maestro dice:

“Déjame decirte, esto no es una broma. Si un practicante se ha cultivado bastante bien pero no puede sentarse en la posición de loto, las pusa allá arriba se cubren la boca y se ríen de él. Es verdad.” (Exponiendo el Fa en el Fahui de Singapur)

Me sentí muy avergonzada después de leer esto. Poco a poco, a medida que me fui haciendo más diligente, pude volver a sentarme en doble loto. Con los ejercicios en grupo a través de Sonant durante esta pandemia, finalmente he logrado una hora de meditación sentada, y puedo soportar cada vez más. Como alguien que solía dormir hasta tarde y tomar múltiples siestas al día, ahora también soy capaz de despertarme por la mañana para enviar pensamientos rectos y luego completar dos horas de ejercicios.

Menciono todos estos cambios porque quiero agradecer a todos mis compañeros practicantes de Dafa. Nunca he podido llegar a este punto de diligencia en la cultivación, y sé que no podría haberlo hecho sin la ayuda del Maestro y otros practicantes. Ahora entiendo verdaderamente lo que el Maestro quiere decir en “Asistir a Shifu” de “Hong Yin III”: “Los Dafa dizi son un cuerpo entero”. El tener este entorno de cultivación en grupo ayudó mucho a mi cultivación en este tiempo incierto, y quisiera animar a todos los jóvenes practicantes a reflexionar y aprovechar este tiempo sabiamente.

Aunque he mencionado varios ejemplos de progresos que realicé, todavía hay muchos aspectos en los que debo cultivarme bien. Confío en que incluso después de esta pandemia, seguiremos motivándonos y apoyándonos mutuamente, avanzando en la cultivación y cumpliendo nuestro voto sagrado. Estoy agradecida por la infinita compasión del Maestro por crear el ambiente de cultivación que tengo con mis compañeros jóvenes practicantes. Arriba están algunos de mis limitados entendimientos y experiencias. Por favor, señale compasivamente cualquier cosa que no esté acorde con el Fa. Gracias Shifu, gracias compañeros practicantes. Heshi.

Kính chào Sư Phụ từ bi, kính chào các đồng tu! 

Tôi tên là Emily, một học viên 24 tuổi.  Tôi đắc Pháp khi tôi chín tuổi, sau khi cha tôi giới thiệu Đại Pháp cho gia đình của chúng tôi. Một trong những ký ức đầu tiên  và sâu sắc nhất   về Đại Pháp là khi tôi khoảng 10 tuổi. Đó là tại một buổi Pháp hội, họ đã chiếu một đoạn băng hình về các đệ tử Đại Pháp từ trên trời xuống cùng với Sư phụ sau khi ký lời thệ ước. Họ đã thề cứu độ chúng sinh, tu luyện quay trở về nhà, và không bỏ xót bất cứ một ai ở lại. Vào khoảnh khắc mà tôi được nhìn thấy bức tranh Hoàn thành lời thệ nguyện trên màn hình, tôi đã vô cùng hứng thú và đã cảm giác có gì đó bên trong mình thay đổi.

Trong những năm qua, tôi đã thấy nhiều người bạn thời thơ ấu của tôi rời bỏ Đại Pháp và ngừng tu luyện. Mặc dù tôi chưa bao giờ từ bỏ tu luyện, nhưng không phải lúc  nào tôi cũng thể hiện là một đệ tử Đại Pháp thật sự, và con đường tu luyệncủa tôi không phải là không có những sai lầm. Tôi cảm ơn Sư phụ liên tục tha thứ cho những thiếu sót của tôi và cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính.  Sự hiểu biết của tôi về Đại Pháp đã thay đổi đáng kể, và tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi ngày hôm nay với Sư phụ và các đồng tu trẻ.

Hướng nội mọi lúc và mọi nơi 

Một trong những điều cơ bản nhất mà các đệ tử Đại Pháp phải làm là hướng nội và tu luyện bản thân. Mặc dù Sư phụ đã giảng rất rõ ràng những gì được yêu cầu của một đệ tử Đại Pháp, nhưng tôi thường thấy là  rất khó khăn để thừa nhận sai trái của riêng mình và thay đổi cách mình nghĩ. Tôi rất dễ dàng chỉ ra chỗ sai sót của người khác – ví như là khi cha mẹ tôi có một sự bất đồng nào đó hoặc khi tôi thấy xung đột giữa các đồng tu, tôi  nghĩ rằng họ thực sự nên đề cao tâm tính của họ, bởi vì hướng nội là một nguyên tắc cơ bản trong tu luyện. 

Cách đây hai tháng, khi tôi tham gia nhóm học Pháp  hàng tuần, tôi  lập tức nhận thấy  các đồng tu Trung Quốc đã đọc rất rời rạc. Một số đồng tu đọc nhanh và một số đọc chậm, trong khi những người khác  cố gắng chọn một trong những tốc độ để thống nhất nhóm mà đọc, tạo ra một âm thanh hỗn độn hơn. Khi tôi  cố gắng  đọc theo, tôi đã nhanh chóng cảm thấy sự khó chịu tăng lên  trong tâm. Đến lần  học Pháp tuần thứ hai tiếp theo, tôi đã bắt đầu cảm thấy bực bội với các đồng tu xung quanh . Tại sao họ không thể dừng lại một giây để lắng nghe và sửa đổi tốc độ của họ? Chẳng lẽ lưu tâm đến những người khác một chút khó lắm hay sao? Tôi khó chịu bực bội trong toàn buổi học Pháp hôm đó, và cảm thấy như thể tôi đã bị lãng phí toàn bộ bài giảng bởi vì tôi đã bị phân tâm.  

Khi tôi tham gia  chia sẻ kinh nghiệm trong nhóm, tôi đã có một chút thời gian để phản ánh và suy nghĩ đến những lời của Sư phụ trong “Giảng Pháp tại Pháp hội ở Châu Âu” rằng,

“Phàm khi mâu thuẫn phát sinh ở trên thân chư vị, xuất hiện ở chỗ của chư vị, xuất hiện giữa chư vị với nhau, thì rất có thể là có quan hệ với chư vị, sẽ có những thứ mà chư vị phải bỏ. Cho dù là lỗi tại chư vị hay không, Pháp thân của tôi khi loại bỏ tâm của chư vị, lại không quan tâm là sự việc này lỗi tại họ hay là lỗi tại chư vị. Chỉ cần chư vị có cái tâm này, họ nghĩ hết mọi biện pháp khiến chư vị xuất hiện mâu thuẫn, khiến chư vị nhận thức được cái tâm còn thiếu sót, cho nên chư vị vẫn còn ở đó tìm: việc này không phải lỗi tại tôi nhé. Hoặc là chư vị vẫn còn đang nghĩ: Tôi đang duy hộ Pháp nhé.”

Tôi biết rằng Sư phụ đã điểm hóa cho mình hướng nội . Tôi bắt đầu nhận ra rằng tất cả mọi thứ xảy ra đều liên quan với tôi. Tôi nhắc mình tinh tấn hơn  trong việc giảng chân tướng và tham gia luyện công ở Liberty Bell. Tôi đã khá tự hào về bản thân vì đã liên tục tham gia trong những ngày cuối tuần, bởi vì trong quá khứ tôi chưa bao giờ có thể thúc đẩy  mình như thế , ngay cả khi tôi có thời gian. Mặc dù nghĩ rằng tôi đã đề cao, tôi cũng đã nhận ra  thực sự tôivẫn chưa làm được tốt lắm. Mỗi cuối tuần, tôi đều thức dậy đúng giờ nhưng trong lòng cứ phân vân là tôi có nên đi hay không, và tôi vẫn cho phép bản thân mình buông lơi nhiều. Tôi phí mất nhiều thời gian để ra khỏi giường và chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi nhà. Khi tôi đến nơi, các đồng tu khác đã đang luyện một nửa bài số hai rồi, hoặc là đã kết thúc bài số một. Mặc dù như vậy, tôi vẫn còn tự hào về bản thân mình và thậm chí còn nghĩ, “Vâng ít ra mình đã đến đây, một số đồng tu khác thậm chí còn chẳng đến!”

Điều khó chịu của tôi đối với các đồng tu khác thực ra đã  phản ánh một lỗi lớn hơn của riêng tôi, rằng tôi thậm chí còn ích kỷ hơn nữa. Khi tôi đến muộn, tôi đã làm cho các đồng tu khác bị mất tập trung khi họ đang thiền định và là biểu hiện kém trong mắt của những chúng sinh đang cẩn thận quan sát chúng ta. Bởi vì tôi không bao giờ tới đúng giờ, nên tôi cũng không bao giờ giúp xếp đặt những cái bàn nặng và những tấm bảng giảng chân tướng, mà chủ yếu là do các cô dì lớn tuổi làm. Ngay cả trong các buổi học Pháp khi tôi cũng cần làm việc với những đồng tu khác, tôi cũng đã đến trễ, vô tình đến trong lúc họ đang phát chính niệm. Khi phát hiện ra điều đó tôi đã rất khiêm nhường , và cảm ơn Sư phụ đã cho tôi thấy sự thiếu sót của tôi

Tôi đã luôn tin  rằng mình biết hướng nội là gì và cảm thấy biết ơn khi tôi là người ngoài cuộc trong những cuộc xung đột. Bây giờ thì tôi hiểu rằng thật sự hướng nội không phải đơn giản là như nhìn thấy xung đột của những người khác và  trong tâm suy nghĩ, “Họ nên hướng nội lại”, thay vào đó phải thực sự tận dụng mỗi cơ hội để đào sâu và tu luyện trong bản thân mình trước.

Nhìn nhận tâm tật đố và tâm hiển thị

Khi tôi tu luyện tiến bộ, tôi đã nhận ra rằng tôi có tâm tật đố ẩn hiện trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Bất cứ khi nào tôi nghe một người bạn hoặc bạn cùng lớp có tin tốt hoặc thực hiện một cái gì đó tuyệt vời, là tôi thấy khó để tôi cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc mừng cho họ. Tôi ngay lập tức biện minh cho sự thành công của họ và nghĩ rằng, “Họ chắc hẳn đã được sự giúp đỡ của người khác, nếu không thì họ không có cách nào tự thân đạt được điều này ” hoặc, ” Nếu tôi có nhiều thời gian để chuẩn bị, tôi cũng có thể đã làm được điều đó.”.  Trong vai trò lãnh đạo trong các hoạt động ngoại khóa , tâm tật đố đã thường làm tôi không thể ủy nhiệm nhiệm vụ cho người khác được bởi vì tôi không thể chịu đựng được cảm giác người khác nhận công lao cho ý tưởng hay nỗ lực của tôi. Thậm chí còn tệ hơn nữa là tôi đem tâm tật đố vào những dự án Đại Pháp, và tôi thường có ẩn giấu ác cảm hướng tới các đồng tu đã giúp đỡ hoặc chủ động hoàn thành công việc Đại Pháp. Tôi đã bênh vực cho hành động của tôi bằng cách nghĩ rằng lý do chính mà tôi đã không giao trách nhiệm cho người khác bởi vì nó sẽ làm mất nhiều thời gian để giải thích cho họ và chờ đợi cho họ làm xong hơn là để tự bản thân mình làm. 

Trên thực tế, lòng đố kỵ của tôi đã ngăn chặn tôi tin tưởng vào người khác, và tôi đã xem thường kỹ năng của người khác. Tôi đã tin rằng tôi có thể làm tốt hơn, và tôi muốn được khen ngợi. Trong tiềm thức, tôi cũng nghĩ rằng nếu những người khác có ấn tượng tốt với việc làm của tôi, họ sẽ nghĩ rằng là tôi có khả năng và tu luyện tốt. Tôi đã tự làm cho bản thân mình thêm gánh nặng để hoàn thành nhiệm vụ lớn một mình, đặt những giấc ngủ và những trách nhiệm khác sang một bên bởi vì tôi đã không thể buông bỏ tự hào và sự ích kỷ của tôi. Khi thành tựu của tôi không được công nhận, tôi đã không ngăn nỗi tâm hiển thị của mình và sẽ tình cờ đề cập đến, rằng, “Toàn bộ điều này đều là tôi đã làm đấy, và ý tưởng đều là của tôi,” hoặc, “tôi đã thức trắng nhiều đêm để làm cho xong mà không có sự giúp đỡ nào.”.  Khi người khác hỏi hoặc khen tôi về công việc, tôi thậm chí sẽ lặp đi lặp lại rằng tôi thực sự không quan tâm ai là người nhận công lao cho công việc đó, chỉ cần miễn là nó đã được làm xong thôi. Trong thực tế, tôi đã rất quan tâm, quan tâm nhiều. Tâm chấp trước của tôi đã tồn tại ngay cả khi tôi không nghĩ rằng nó tồn tại. Tôi sẽ nói với người khác rằng tôi không có tâm chấp trước này, và thậm chí đã tự  nói với  mình rằng tôi không có tâm chấp trước này, nhưng tâm chấp trước đó vẫn tồn tại.  

Khi tôi đã tăng cường đáng kể việc học Pháp của tôi gần đây, tôi nhận thức rõ hơn về những suy nghĩ xấu khi chúng đến. Tôi có thể nhận ra chúng, và tôi có thể loại bỏ chúng khi chúng hình thành trong đầu  tôi. Đặc biệt, liên quan đến các hạng mục Đại Pháp, tôi đã nhận ra rằng tâm tật đố là một chấp trước có sức hủy hoại và rất nguy hiểm. Trong phần giảng “Trừ bỏ chấp trước hơn nữa,” Sư phụ giảng, 

“Đại Pháp là của toàn vũ trụ, chứ không của bất kể một cá nhân nhỏ bé nào, công tác dẫu ai làm thì đều là hồng truyền Đại Pháp, có gì mà việc này người này làm người kia làm, loại tâm ấy của chư vị không bỏ đi thì lẽ nào muốn mang theo lên thiên quốc để cạnh tranh với chư Phật? Không ai có thể bao trọn lấy hết Đại Pháp, hãy vứt bỏ tâm lý bất bình ấy đi!”

Tôi đã nhận ra rằng vì bị tâm tật đố  kiểm soát  tôi đã sử dụng các hạng mục Đại Pháp thiêng liêng để nuôi dưỡng tâm chấp trước của mình vào những chuyện của thế tục. Thay vì ủy nhiệm  cho những đồng tu có thế mạnh riêng, tôi muốn làm tất cả mọi thứ vì tôi tin rằng tôi có thể làm tốt hơn họ. Thay vì tập trung vào tìm cách tốt nhất để cứu độ chúng sinh,  tôi đã quan tâm tới  tên ai sẽ được ghi bên dưới trong email. Nhờ kết quả của việc tăng cường học Pháp, tôi đã có thể quăng đi tâm chấp trước này sang một bên và thực hiện các dự án Đại Pháp với tâm trí và trái tim thuần khiết. Các kết quả tốt hơn và sự hợp tác cũng tốt hơn đã xuất hiện, tôi đã nhận ra mình đã mù quáng như thế nào khi mang tâm đố kỵ. Mối quan hệ của tôi với các đồng tu cũng đã được cải thiện, và tôi thật sự cảm thấy rằng các đồng tu khác sẽ có thể cảm nhận nếu những hành động và suy nghĩ của bạn được hình thành từ ghen tỵ và oán hận

Bất cứ khi nào tôi cảm thấy tâm  bi động, thì bây giờ tôi  có thể rất có ý thức nhận ra và từ chối nó. Tôi biết điều này sẽ là một quá trình từ từ để loại bỏ hoàn toàn tâm chấp trước, nhưng tôi biết ơn Sư phụ liên tục chỉ  nó ra và cho tôi cơ hội để thực sự tu luyện  dứt bỏ tâm tật đố này.

Trừ dứt tâm chấp trước với danh và tư lợi

Là một học sinh trường cao học, tôi thường được khảo nghiệm về tâm chấp trước với danh và tư lợi. Trong trường đại học, tôi chăm chỉ học để duy trì điểm cao, và tôi đã được nhận vào một trường nha khoa tốt. Trước khi tôi nộp đơn, tôi phân vân rằng tôi có nên chuyển sang trường y khoa hay không. Tôi muốn chứng minh cho tất cả mọi người rằng tôi có thể được nhận vào với số điểm cao của mình. Khi  thấy nhiều bạn học cùng lớp cũ của tôi cũng được  nhận vào trường nha khoa, nên tôi đã bắt đầu cảm thấy  những thành tựu của tôi là vô nghĩa. Vì tôi biết nhiều người trong số họ, và tôi cảm thấy rằng đạo đức công việc của họ không tốt như tôi, điểm của họ không tốt như tôi, hoặc mục đích của họ không hợp lệ hoặc tốt như tôi. Tôi đã cảm thấy rằng điều này là không công bằng, và việc họ được nhận vào trường làm nỗ lực của tôi đã trở thành vô nghĩa. Rốt cuộc là tất cả chúng ta đều có kết thúc như nhau vậy tai sao tôi đã phải lãng phí nhiều công sức làm gì?

Những suy nghĩ này khiến tôi có ý tưởng là muốn tách bản thân ra khỏi những người khác. Tôi đã cảm thấy tức giận và hối tiếc  vì tôi đã không vào học trường y khoa, và tôi  đã muốn chứng minh rằng tôi thậm chí còn giỏi hơn một sinh viên trường nha khoa bình thường. Rồi tôi có hứng thú đến ngành phẫu thuật miệng, tôi bắt đầu tìm hiểu các chương trình nội trú sáu năm nghiêm ngặt nhất, Sau khi học xong, tôi sẽ có hai bằng Bác Sĩ Tôi đã nghiêm túc kế hoạch lại một thập kỷ tiếp theo của cuộc đời tôi để tạo ra sự riêng biệt với các bạn bè của tôi. Đó là một sự cam kết lâu dài về thời gian , nhưng tôi thấy nó là một cái gì đó tôi đã cần phải làm để thăng tiến trong sự nghiệp và bản thân mình.  

Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội tại Thụy Sĩ [1998]”, Sư phụ đã đưa ra một ví dụ về ứng cử viên tiến sĩ khoa học y tế tại Trung Quốc. Người sinh viên này đang học trong giai đoạn cuối để lấy bằng, và chỉ cần mổ xẻ một số lượng chuột trước khi anh ta có thế lấy bằng tiến sĩ. Sau khi học Đại Pháp, người sinh viên này đã nói với thầy giáo cố vấn của mình rằng anh  không thể làm điều này: bởi vì giờ anh đã là một học viên  Pháp Luân Đại Pháp và không muốn lấy mạng sống của những con chuột, vì nó tạo ra nghiệp lực. Bất kể là anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức, anh ấy thậm chí sẵn sàng buông bỏ cái bằng ấy. Sư phụ giảng, 

“Mọi người nghĩ xem, con người không qua được quan sinh tử này, thì họ không viên mãn được. Nhưng tuyệt đối sẽ không để chư vị nhất định đau đớn một trận mới tính là có thể buông bỏ sinh tử, đó chỉ là một hình thức thôi. Tôi không xem trọng, tôi chỉ xem tâm của chư vị, [xem] thực sự có thể hay không thể làm được. Mọi người nghĩ xem, con người sống trên thế gian không gì khác là vì danh và lợi. Sau khi anh ta lấy được học vị tiến sỹ rồi, công tác và tiền đồ tương lai của anh ta sẽ có thể phần nào tốt hơn, tiền lương của anh tự nhiên cũng sẽ nhiều, điều đó không cần phải nói, sẽ cao hơn người thường, cao hơn người bình thường. Con người chẳng phải là vì cái này mà sống sao? Anh ta ngay cả cái đó cũng không cần nữa. Mọi người nghĩ xem anh ta ngay cả cái đó cũng dám buông bỏ. Là một người trẻ tuổi, [nhưng] những cái này đều có thể không cần, thì chẳng phải là cái gì cũng có thể vứt bỏ rồi sao, anh ta chẳng phải là bằng như dám buông bỏ sinh tử sao?” (“Giảng Pháp tại Pháp hội tại Thụy Sĩ [1998]”)

Đọc câu chuyện này là một bước tiến lớn để mở rộng tầm mắt của tôi với các chấp trước của tôi và hiểu được mục đích thực sự của một đệ tử Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng tôi giống hệt như người mà Sư phụ mô tả trong “Bài giảng thứ ba” của Chuyển Pháp Luân,  “Rồi một khi nổi danh, thông thường họ rất dễ bị tâm danh lợi can nhiễu; họ cảm thấy năm tháng đời này còn là một chặng đường rất dài, còn cần chạy vạy này khác, [còn cần] phấn đấu một phen để đạt được một mục tiêu nào đó nơi người thường.”

Mục đích thực sự của tôi là gì khi là một đệ tử Đại Pháp? Làm thế nào tôi có thể tu luyện tốt và cứu chúng sinh khi tôi đã đánh mất chính mình trong những chấp trước trần tục như người thường? Tôi cũng nhận ra rằng tôi đã sử dụng tư duy của người thường để xem xét mọi thứ. Ở trường đại học, tôi đã đạt được điểm đặc biệt cao thông qua cách thức thông thường và thường thức thâu đêm. Tôi đã không siêng năng học Pháp, luyện công, hoặc giảng chân tướng và thường bỏ bê việc làm Đại Pháp của tôi để chạy theo danh. Đồng thời, tôi đã quá bận tâm tới việc thay đổi con đường sự nghiệp của mình thay vì suy nghĩ về cách tôi có thể đi trên con đường tu luyện của mình cho tốt. Đó là những sắp xếp của Sư phụ, và ghen tị với người khác là một chấp trước ích kỷ về danh tiếng. Tôi thậm chí đã không nghĩ về các cơ hội mà tôi sẽ có khi làm một nha sĩ -trong tương lai, tôi có thể chọn mở phòng khám nha khoa của riêng tôi, có nghĩa là sẽ có nhiều thời gian hơn để tập trung vào việc giảng chân tướng và các hạng mục Đại Pháp.

Bây giờ tôi hiểu rằng tất cả những gì tôi đã đạt được là do Đại Pháp. Trách nhiệm thực sự của tôi là ở Đại Pháp chứ không phải trong sự nghiệp của tôi.  Tôi phải làm tốt trong sự nghiệp của mình để truyền bá và chứng thực Đại Pháp, và tôi sẽ không bao giờ đánh mất mục đích thực sự của tôi.  

Các dệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể

Khi virus ĐCSTQ xuất hiện trên thế giới và việc cách ly có hiệu lực, tôi bắt đầu lo lắng và chán nản trước viễn cảnh tương lai của tôi. Tôi không có bệnh nhân để khám và không có lý do gì để rời khỏi nhà khi trường học đóng cửa. Tôi ít khi ra khỏi giường và ngủ trưa rất nhiều.  Tôi gần như không thể chịu đựng được ý nghĩ về việc cách ly vô thời hạn, và tôi rất mong muốn đại dịch kết thúc.  

Sau khi đọc bài viết gần đây “Lý tính” của Sư phụ, tôi biết rằng tôi cần sử dụng tư duy của một nguoi tu luyện để nhận xét tình huống này, vì không có gì trên con đường tu luyện của chúng ta là ngẫu nhiên hết. Thay vì quá bận tâm tới khi nào tất cả sẽ kết thúc, tôi nên trân trọng tất cả thời gian mà tôi có để trở thành một học viên Đại Pháp siêng năng hơn. Tôi đã tăng cường học Pháp và luyện công thông qua sự giúp đỡ và khuyến khích của các đồng tu trẻ. Tôi đã không bỏ lỡ một ngày học Pháp nào trong hai tháng qua và mỗi ngày tôi đọc ít nhất một bài giảng với các đồng tu trẻ qua Sonant. Bây giờ tôi hiểu được các khái niệm mà tôi chưa bao giờ gặt hái được trước đó và cảm thấy giống như là tôi đã chưa thực sự đọc Pháp trong quá khứ.  

Khoảng hai năm trước, vào đoạn thời gian tôi tu luyện không đủ tinh tấn, tôi đã có một khoảng thời gian dài trả nghiệp khi tôi không thể ngồi song bàn được. Nó làm tôi vô cùng ngượng ngùng đến mức là tôi đã không nói với bất cứ ai, và tôi đã không cố gắng đào sâu để tìm ra lý do vì sao điều này đã xảy ra. Hai câu trả lời của Sư phụ trong “ Giảng Pháp tại Pháp Hội Singapore [1998]” đã điểm hoá cho tôi. Câu thứ nhất, 

“Đệ tử: Chân con trước đây từng bị thương, đã từng ngồi được song bàn, nhưng gần đây không biết vì cớ gì, làm thế nào cũng không song bàn được?

Sư phụ: Kỳ thực chư vị nên hỏi chính mình là nguyên nhân gì. Một là có phải vì học Pháp không tinh tấn, hoặc là có việc làm sai rồi lại không muốn sửa hoặc là ngộ chưa đến? “

Câu hỏi thứ hai,

“Đệ tử: Tu luyện đã một năm rồi nhưng vẫn không thể ngồi song bàn, càng không ngồi được thì càng lo lắng.

Sư phụ trả lời rằng, 

“Tôi bảo chư vị, không phải chuyện đùa nhé, một người tu luyện tu rất khá nhưng lại không ngồi được song bàn, các Bồ Tát ở bên trên đều đang bưng lấy miệng cười chư vị, thật đó.”

Tôi cảm thấy rất ngượng sau khi đọc nó. Dần dần khi tôi trở nên siêng năng hơn trong tu luyện, tôi đã có thể ngồi song bàn lại được. Vì luyện công chung nhóm trên Sonant trực tuyến trong đại dịch này, cuối cùng tôi đã có thể đạt được ngồi thiền trong một giờ đồng hồ, và tôi có thể chịu đựng được mọi lúc. Là một người từng thường xuyên ngủ muộn và ngủ trưa nhiều lần mỗi ngày, giờ tôi cũng có thể thức dậy sớm buổi sáng để phát chính niệm và hoàn thành hai giờ luyện công sau đó.

Tôi đề cập đến tất cả những thay đổi này vì tôi muốn cảm ơn tất cả các đồng tu Đại Pháp của tôi. Tôi chưa bao giờ  đạt được tinh tấn như thế này trong tu luyện, và tôi biết rằng tôi không thể làm điều này được mà không có sự giúp đỡ của Sư phụ và các đồng tu. Bây giờ tôi thực sự hiểu được ý nghĩa Sư phụ giảng trong “Theo Sư phụ” ,  Hồng Ngâm III, “đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể”. Vì có thiết lập nhóm tu luyện này, nó đã hỗ trợ cho sự tu luyện của tôi rất nhiều trong đoạn thời gian khó khăn hiện nay, và tôi khuyến khích tất cả các đồng tu trẻ hãy đáp ứng và tận dụng thời gian này một cách hiệu quả.

Trong khi tôi đã đề cập đến một số trường hợp tôi đã  cải thiện được, vẫn còn nhiều lĩnh vực mà tôi vẫn cần tu luyện cho tốt. Tôi tin tưởng rằng ngay cả sau khi đại dịch này kết thúc, chúng ta sẽ tiếp tục động viên và hỗ trợ lẫn nhau, bước những bước dài trong tu luyện và thực hiện lời thệ ước thiêng liêng của chúng ta. Tôi biết ơn Sư phụ từ bi vô hạn vì đã tạo ra môi trường tu luyện cho tôi và các đồng tu trẻ. Trên đây là một số hiểu biết và kinh nghiệm hạn chế của tôi.  Xin từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp. 

Cảm ơn Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu. Hợp thập.

*Original language.

發佈留言

發佈留言必須填寫的電子郵件地址不會公開。 必填欄位標示為 *