- English*
- Chinese
- Spanish
- Vietnamese
Making the Resolves of a Cultivator
Greetings Master, greetings fellow practitioners!
I came across Falun Dafa at the end of 2016. That year started out special, as I received a scholarship to earn a Master’s degree in the United States. Feeling both humbled and ambitious at the same time, I thought I would study science and technology to give back to society the opportunities that were given to me. However, my goals took a 180 degree turn as I came across Falun Dafa in my first semester, and cultivation became the focal point of my life.
1. Every Tribulation is Related to Either Progression or Regression in Cultivation
Since the beginning of my cultivation, I’ve been striving not to give in to sleep and not to miss doing exercises every day. In the first two years, I developed a habit of waking up for Sending Forth Righteous Thoughts and doing an hour of exercises. I gradually understood the effects of the exercises, and I felt energized. However, after a while, even with daily exercises, I felt worn out, and my mind was out of focus. I could hardly fulfill my everyday responsibilities well, let alone keep up with the additional efforts of participating in Dafa projects.
At that time, I knew I had to make a change, and I saw only two choices. The first was to get more sleep and spend less time on exercises and Dafa projects. The second was to get even less sleep and do more exercises. I made up my mind and went for the second choice. I thought if two hours of exercises every day can’t clear away my fatigue, nothing will.
Master said,
“Let me tell you that if you do as I’ve taught in this practice system, it’s guaranteed that there won’t be any harm, only benefit. You claim that you’re too busy and don’t have the time. Actually, you are afraid that you don’t get enough rest. Have you ever thought of the fact that practicing cultivation is the best form of rest? You can obtain the kind of rest that can’t be obtained through sleeping.” (Lecture at the First Conference in North America)
After I joined an early morning exercise group over the phone, the effects were immediate: my mind would be crystal clear after the sitting meditation. But doing this a few times is one thing, keeping it up over a long period of time is another. The most difficult part was the sitting meditation. I felt a very heavy, tangible pressure trying to knock out my main consciousness, something we absolutely must avoid in our practice. When I read Buddha Milarepa’s cultivation story, I clearly remembered that he had not slept for 11 months in his cave and was very much conscious about that. I also remembered that he, too, was waging his mental and physical battles to descend into a serene state.
Motivated by Buddha Milarepa’s strong will for his own practice, I made up my mind to practice Dafa’s exercises, and to make even more breakthroughs: I should strengthen my resolve to not give into this pressure and just try to persevere until the end, and see what happens. I took up the best posture I could with a straight back, centered all my focus on the single thought that I’m here sitting in meditation, and I willed myself not to yield to any notion of breaking this state, no matter how many times I yawned. It worked: I found that when I kept this mental state, there would be a turning point after which the pressure faded away and I could descend into deep meditation. That could be as short as the last five minutes but after finishing the two-hour exercises, my mind was always crystal clear. I recognized yet another depth of meaning of how the exercises are the best forms of rest.
2. Cultivating Compassion while Repaying Sickness Karma
After happily doing two hours of exercises every day for two weeks, I was put through what was the most trying sickness karma test I have encountered so far. In hindsight, I can see that “With every bit of improvement in your state of mind, some bad things will be eliminated from your body.” (Zhuan Falun, Lecture One)
One day, my right eye suddenly started to hurt; it turned red and became irritated whenever I looked at a computer screen. My work involves looking at a screen for long hours, so I decided to wear a winter cap to cover my eye. My coworkers only saw my eye when it had a red shade, so for them, it was natural for me to cover it and that was all they knew about my hardship.
Gradually, pus came to the surface on the right side of my head, around my eye and my temple. I also noticed what felt like small, firm lumps behind my ear, and along the border of my neck and chin. There were many, and I didn’t know what to make of them. Over the next two days, more and more pus came out, the right side of my head felt like it was throbbing, and the pain grew stronger. At its worst, my right eye shed a continuous stream of tears, soaking the inside of the cap I was wearing to cover it. I could drive only with one eye, and my vision became limited.
I looked within for the cause and I found many shortcomings. I finally understood how difficult it was for my father, who also could use only one eye. When I was visiting him, I remembered I felt a bit annoyed at how he handled certain driving situations. Now I was in the same situation and was glad this revealed my uncompassionate thinking. I was able to broaden my mind to all fellow practitioners who had to overcome sickness karma one way or another. I finally realized that the right approach is to help them with utmost compassion and understanding of their situation. Brushing other practitioner’s sickness karma off as a simple inability to close their loopholes was altogether a horrible line of thinking and was doing more damage than help. We are all in this maze together, unable to directly see the root cause of the true forms of matters and states, grappling with our attachments and trying to shed our human notions. I now understand we should help each other to progress together.
Even in this state, I managed to keep up with my daily exercises. They were a moment of relief at the beginning of the day, but still they were not sufficient to break through this ordeal. On the morning of my worst day, I was reading Minghui articles and read of a fellow practitioner that asked Master for help through his tribulations. I couldn’t help it and tears started streaming down on my face. I thought, Master has done so much for all His disciples, and here I am, in the most prosperous country in the world, not having to face direct persecution, but still unable to bear the things I should be repaying myself. At that moment, I made my resolve and said to Master that as long as I’m still conscious, as long as I have a tiny portion of my own will, I will endure and repay however much I can.
3. How Sending Righteous Thoughts Helped
That day I went to work normally, but when I came home, I could no longer muster the strength to do project work. Shen Yun promotion was about to enter its critical phase, and I really could not afford to not complete my tasks. In a daze, I said, “I’m going to send forth righteous thoughts every hour, or more if needed.” I sat down to do righteous thoughts, and the effect was palpable just after 20 minutes: my mind started to clear up and the pain started to fade. I repeated this again and again until I realized, ‘I can work now’ and I resumed what I was responsible for.
That evening I went to sleep almost without pain and slept well until the next morning. When I woke up I knew inside, ‘I’m okay now, it’s only going to get better’. Looking back at the previous day’s resolve, I understood that at the end of the day, Master cleared the majority of the tribulation away. There is really no way for me to thank Master’s boundless compassion and mercy. After that, I slowly recovered, the pus dried up, the lumps disappeared, and there was only a hint of red shade left in my eye for me to deal with. I overcame this tribulation with an even stronger faith in Master and Dafa, and a more compassionate heart for everyday people and fellow practitioners.
4. Amidst the Turmoil of Thoughts for Gains and Vested interests, I Always Choose to Follow the Course of Nature
Facing severe tribulations helps me focus on the truly important things in life. But when such external pressure relaxes, ordinary wishes, temptations, and desires swell up in my mind. As a young man who may still be tempted, like Master said, “To strive to accomplish some objectives in ordinary human society” (Zhuan Falun, Lecture Two), I found that fending off these repetitive thoughts takes a considerable amount of discipline and faith. Time and time again I have to tell myself to do what Master tells us, “Pursue nothing and gain naturally.” (Teaching the Fa at the Conference in Europe)
When I was about to graduate from a respected university in a high-demand field, I faced the dilemma of job searching. Through reference I was offered a position in my field, but the compensation it offered was significantly less than what the people around me were telling me I should be able to get. But at this time, I was forming my basic understanding about what Fa rectification was and I had the wish to be able to do lots of Dafa work. Because I could save precious time by skipping job hunting and it seemed like at this workplace I would be able to participate in Dafa projects, I accepted this position. I felt like I was making decent steps in taking personal interests lightly.
I worked hard at the company and my contributions were soon recognized. At a time when I felt I reached a milestone in delivering something important for the company, I asked my boss to change my work schedule to four days a week. To my joy, my request was approved, and I had three full days to dedicate to Dafa projects. I was very grateful for these arrangements, and I completely dedicated that time to more Fa study and more projects.
After a few months, my boss seemed happy with my work, and suggested that if I returned to a normal five-day schedule, I could receive an increase in salary. I always held dear in my heart the principle of what Master teaches, “Everyday people have their pursuits, and we don’t seek them. As for what everyday people have, we also aren’t interested.” (Zhuan Falun, Lecture Nine) I respectfully declined and felt happy about my decision. To this day, I feel that time is our most precious resource.
My heart was stirred again when my company hired people in the same role as mine. Ordinary questions circled around and around in my mind, comparing skills, comparing salary, and whether I’m receiving what I deserve. I had to repeatedly tell myself “A cultivator should follow the course of nature.” In Zhuan Falun, Lecture Seven it says, “If something is not yours, you will not have it even if you fight for it.” I felt pity for myself, since Master has already told us, “You pour out your grievances to me over the loss of your worldly interests, rather than feeling upset for being unable to let go of ordinary human attachments” (Essentials for Further Advancement, “True Cultivation”). But in this process, by always holding to the Fa principles, I was able to gradually further grind down my concern for self-interest. The more I cultivated, the lighter I felt. My external circumstances remained the same, but inside, eventually a wondrous lightness settled.
In this process, I came to understand that I still have not fully cultivated to a point where I am no longer vulnerable to falling victim to certain attachments and being tied up in ordinary temptations. Like how Master said, “This person usually seems pretty good, and when he doesn’t have many abilities in ordinary human society, he cares little for fame and self-interest.” (Zhuan Falun, Lecture Three), I have yet to raise my realm high enough to be able to be unmoved by larger gains. Master also said, “Your house may be built with gold, but you do not hold it to your heart and take it very lightly” (Lecture In Sydney). Today if I lived in a golden house, I think I still would be quite annoyingly pompous.
I would like to remind fellow young practitioners to be wary of the temptations of personal gain, as only if we put cultivation first can we truly validate Dafa with the combination of a respectable career and the character of a genuine cultivator. My experience is that when I have a sense of responsibility to society as well as to Dafa, all things fall in place and I gain without pursuit. I received my visa and sponsorship for permanent residence each time by simply asking a single question. I have no financial worries and have time to recite Zhuan Falun and participate in Dafa projects. I feel truly blessed.
5. Putting Cooperation First; Wisdom Comes from Working Together
Last summer was a major turning point in my way of participating in Dafa projects. Previously, I had many pompous notions about my ability to learn fast, ability to communicate, and proficiency with certain technical skills. It was not until I returned to Europe for a summer that I awakened to the fact that genuine wisdom blossoms in our cooperation with one another.
At that time, my local cultivation environment had lingering disagreements and showed signs of misunderstandings between western and eastern practitioners; there was no consistent large group study, and truth clarification had stagnated. There was also an apartment that had been left unattended for years that I also needed to renovate. In addition, I had seen none of my friends in Europe for years, and I had the wish to tell them about my newfound cultivation.
In this environment, I formed a very good team with my mother. Seeing the cultivation situation, we decided to set up our own material production site and addressed the problem of outdated materials by designing new fliers and posters. When our printer broke, it was our fumbling together for a solution that uncovered the root cause. We gradually got to know every local practitioner in the area and created opportunities for connections by going to every truth clarification site and increasing group Fa study time. Of course, none of this was without conflicts.
For example, when I sat down to design a flier, I found my mind was blank and I didn’t know how to start. My mom would then say, “I know what I would like to see on the flier!” and point out what part should explain which topic. I had thoughts emerging like, ‘Well, if you know, then do it yourself!’, and thoughts like ‘Okay, but what exact words should we put there?!’ I realized how lowly those negative thoughts were and focused on truly letting them go. Once those were cleared away, a stream of good ideas started flowing into my mind. By cultivating positive thoughts and not letting human notions and indignancy get in the way, in just about a day, we created the fliers in two languages.
The conflicts we faced seemed to come on every front. When we were renovating our apartment, three out of four neighbors seemed to have tensions with us. Those on our side replaced our water pipe without our consent. Those below us were knocking on our door complaining that water was dripping from their ceiling while at the same time, we were knocking on the door of those above us telling them that there was water coming down our ceiling! It was really problems heaped on top of another. However, by studying the Fa, we were gradually able to let go of self-interest and find harmonious solutions to each situation. By working closely with my mom, I realized my mind and thinking is far from mature, and I am not yet fit to coordinate large projects, not even a renovation. Though my mom’s technical skills to saw, paint, and drill were limited, I was there to handle the majority of those.
On the truth clarification front, over time, our production capacity and experience grew. All local practitioners felt a new sense of encouragement, the number of supporting signatures rose significantly, and every weekend, new people came to learn the exercises. The large group study was reestablished, and with the new practitioners, we found ourselves reading Zhuan Falun in four languages. Everyone felt transformed and as if cultivating anew! In the whole process I only had to fend off negative human notions, refrain from validating myself, and look for common ground with fellow practitioners. Everything unfolded naturally, and I gained yet a deeper understanding of what Master says, “Cultivation depends on one’s own efforts, while the transformation of gong is done by one’s master.” (Zhuan Falun, Lecture One)
Working with my mom was a truly blissful experience, but many times we experienced fierce tensions. Since my parents are divorced and my father remarried, my mom had a difficult time treating his new wife with benevolence. I had a difficult time balancing between the two families, and some of my decisions even resulted in certain arguments where my mom would cry out that cultivation was too difficult for her, and she may not be able to continue. Whenever she raised her voice, I paid special attention to lower mine, and when she was very fervent, I refrained from reacting and kept really cool. Once I noticed she regained control of her emotions, we sat down and studied the Fa. Both of us, with perseverance and looking within, not holding on to the idea that our understanding is better than the other person’s, were able to rise above the conflicts and resolve problems well.
The time in Europe had truly been a turning point for me. I learned that having a large impact in truth clarification really depends on cultivating our heart and increasing the depths of our thinking. As Master said in the last international Fa conference,
“It seems that young people all tend to aim too high and have a hard time steadying their minds. You’re Dafa disciples, so in whatever you do, you should do it solidly and responsibly, as you are cultivators.” (Fa Teaching at the 2019 New York Fa Conference)
By cooperating with each other and persevering in Fa study we can truly validate the Fa. And finally, only by making and keeping the resolves of a cultivator can we be what Master says in “Stay Rational”, the “emissaries of salvation in these latter days”.
If you find anything inappropriate, kindly let me know.
Thank you Master, thank you fellow practitioners.
Minghui Article Link: Persevering in Cultivation – Validating the Fa
堅定實修
尊敬的師父好,各位同修好!
我是在2016年底遇到法輪大法的。這一年對我來說很特別。因為我獲得了攻讀美國碩士學位的獎學金。我當時心裏感覺既榮幸又奮發,我想專注學習科學和技術,以便將來用我所學回報社會。但是,當我第一學期機遇法輪大法時,我的目標發生了180度的大轉彎,修煉成了我人生的重點。
1. 修煉中的進與退的考驗
自從開始修煉,我一直努力不貪睡,堅持每天煉功。在最初的兩年中,我養成了習慣,每天早起先發正念,然後煉一小時功。我也逐漸的感受到了煉功的效果,感到精力充沛。但是,過了一段時間後,即使每天煉功,我仍感覺疲憊不堪,無法集中註意力。感覺完成每天的日常工作都很吃力,更談不上參與工作之餘的大法項目。
對於這種狀況,我知道我必須做出改變。我想只有兩個選擇:要麽增加睡眠時間,減少煉功和參與大法項目的時間。要麽減少睡眠時間,多煉功。我下定了決心,走第二個選擇。我想如果每天用兩個小時煉五套功法功都不能消除我的疲勞的話,那沒有任何辦法會管用了。
師父在《北美首屆法會講法》中回答問題時說:
「我告訴大家,我怎麼傳的這個功,你們怎麼照著去做,保證沒有害處,只有好處。你們說你們很忙沒有時間,其實,你們怕休息不好。你們想沒想過,修煉是最好的休息。能達到你睡覺都達不到的休息,沒有人說我煉功煉的太累了,今天啥也幹不了了。」
通過電話加入一個清晨煉功小組後,效果立竿見影:打坐煉靜功,我的頭腦清澈見底。偶爾幾次這樣打坐煉功容易,長期堅持始終如一就是另一回事了。最困難的是打坐煉靜功時,我感到有一種非常沉重,明顯的壓力試圖讓我失去主意識,這是我們煉靜功中絕對不能發生的事情。記得我讀佛陀密勒日巴的修煉故事,談到他在洞穴裡11個月都沒有睡覺,一直保持非常清醒的意識。他也是通過攻克自己身心的疲戰,才能進入寧靜狀態的。
密勒日巴佛對修煉的堅強意志激勵了我,我下定決心要好好煉五套功法,而且要取得更大的突破:我堅定決心,不屈服於這種壓力干擾,要堅持到最後,看看會怎樣。我保持最佳的後背筆直的坐姿來打坐,集中所有的注意力告訴自己,我正坐在這裡煉靜功,無論打多少次哈欠,我堅定自己不打破這種狀態。真的起作用了:我發現當我保持這種意念狀態時,就會發生轉折。那種壓力會逐漸消失,我能達到深度入定。哪怕這種深度入定僅持續五分鐘,在完成了兩個小時的五套功法後,我感到我的大腦是清澈透底。我體會到煉功是最佳休息方式的更深含義。
2. 在祛病業中修善心
儅我愉快的每天兩個小時五套功法一步到位兩個星期之後,我遇到了從未經歷過的祛病業考驗。事後看來,我體會到了師父講的「思想境界只要提高上來一點,自身的壞的東西已經去掉一些了。」(《轉法輪》<第一講>)的含義。
有一天,我的右眼突然感覺難受。每當我用眼睛看著電腦屏幕時,右眼就發紅並感覺刺眼。可是我的工作必須長時間看電腦屏幕,所以我決定戴冬帽遮擋眼睛。對我的同事們來說,只看到我的眼睛有個紅色遮蔽物,並不奇怪。
漸漸的有膿液滲出到我右側眼睛周圍,右側的太陽穴和頭部。在我耳後,脖子和下巴的邊界處,還可感覺到有很多不知名的小而硬的腫塊。隨後的兩天裡,越來越多的膿液滲透出來,我的頭部右側感覺有針在不停地紮,疼痛難忍。最壞的時候,我的右眼不停的在流淚,浸濕了我戴著的遮擋帽。我開車時只能用一隻眼睛看,視線不足。我向內找,發現自己的許多不足。
我終於體會到了也只有一隻好眼睛的父親的不易。記得我拜訪他時,當時對他應對某些駕駛情況的方式感到有些煩。現在我自己也經歷相同的狀況,慶幸通過這個方式揭示出了我當時不善的想法。現在我已能夠擴大自己的容量,以善心理解需要克復病業的同修了。我終於認識到,對同修的幫助就是對他們的處境給予最大的善心和理解。把處於病業狀態的同修簡單地歸納成沒修好有漏洞,是一種可怕的思路,造成的傷害遠大於幫助。我們都是在迷中修煉,誰都無法直接看到事物真實形態後面的根本原因,何況我們自己也有一堆執著和人的觀念。我認爲,我們應該互相幫助,共同進步。
3. 發正念的威力
那天我還是正常上了班,但是當我回到家時,我卻感到沒有任何的力氣能做大法項目。神韻推廣即將進入關鍵階段,不完成我承擔的工作部分,後果不堪設想。懞頓中我說道:「我要每小時都發正念,如果需要的話,發更多。」我坐下發正念,在20分鐘後,效果就很明顯了:我的思緒變的舒暢,痛苦開始減輕。我一遍又一遍的重複發正念,直到我感到「我現在可以工作」,然後我就重新做起大法項目了。
那天晚上,我幾乎沒有痛苦的入睡了,睡的很好,直到第二天早晨。醒來後,我心裏知道「我現在很好,而且會變得更好」。回顧前一天的結果,我知道最終是師父幫我去除了大部分的魔難。我無法感謝師父的佛恩浩蕩。那之後,我慢慢地康復了,膿液幹了,腫塊消失了,只有眼中留下一絲紅影讓我去掉。經歷了這次魔難,更堅定了我信師信法的信念,也修出了對常人和同修更多的慈悲之心。
4. 在個人利益上做到隨其自然
我感到每當我面對嚴峻的考驗時,我能分辨生活中什麽是真正重要的事情。但是,當環境變寬鬆時,常人的願望,誘惑和慾望就會常在我的腦海中浮現。因爲我還是一個很容易受到誘惑的年輕人,如師父所說:「特別是男青年,他還想在常人社會中奮鬥一番,還要達到什麼目標呢!」(《轉法輪》<第二講>),我發現抵制這些反複性的思想幹擾需要相當大的自律和信念。我時常一次又一次地提醒自己要做師父教導我們的:「無求而自得」(《歐洲法會講法》)。
當我即將從學了熱門專業的名牌大學畢業時,我面臨了求職的考驗。通過推薦,我找到了適合我所在領域的職位,但是得到的薪酬卻遠低於周圍人告訴的我應該得到的薪酬。雖然這個工作薪酬低一點,但我發現在這裡工作可以有更多時間參與大法項目,而且接受這個工作就不必浪費時間再繼續找工作了,我已經對正法的意義有所理解,也希望自己能參與更多的大法工作。所以我接受了這個職位。我感到自己做到了看淡個人利益。
我在公司努力工作,我的工作能力和貢獻很快得到認可。我感到自己在公司已經小有建樹了,我向老闆提出我希望每週工作四天。令我高興的是,我的請求被批准了,我有整整三天的時間可以專注於大法項目。我非常珍惜這樣安排,我把這段時間完全投入到更多的學法和大法項目中。
因爲老闆對我的工作感到滿意,幾個月後,老闆建議我恢復正常的五天工作時間,可以給我加薪。但我始終遵循師父教導我們的:「確確實實煉功人講:常人有常人所追求的,我們不追求;常人有的,我們也不稀罕;而我們有的,常人想要也要不到。」(《轉法輪》<第九講>)。我禮貌的拒絕了,並對自己的決定感到高興。我認爲時間是我們大法弟子最寶貴的資源。
可是當我公司聘用與我資歷相同的人時,我的心又動了。一連串的問題在我的腦海中盤旋,在心裏比技能,比薪水,還盤算自己是否得到了符合自己資歷的應得薪酬。這時我不得不反復告誡自己,師父在《轉法輪》第七講中已經告訴我們:
「我們修煉人講隨其自然,是你的東西不丟,不是你的東西你也爭不來。」
我為自己感到羞愧。忘記了師父在《精進要旨》的 《真修》中已經明示:
「真修弟子啊,我教你的是修佛修道的法,你們卻因為在常人中的利益損失了而對我訴苦,而不是因為自己在常人中的執著心放不下而苦惱,這是修煉嗎?」
但慶幸的是在此過程中,我始終堅持用法來對照自己,我逐漸放淡了對自身利益的執著。我越修煉,心情就越輕鬆。雖然我的外表沒什麽變化,但我的內心最終達到了奇妙的輕鬆愉悅。
在這個修煉過程中,我意識到,我還沒有修到我完全不被常人中任何執著或誘惑所動的成度。就像師父說的那樣:「年輕人就更不容易把握自己,你看他平時挺好,在常人社會中沒有甚麼本事的時候,他名利心很淡。」(《轉法輪》<第三講>)我還沒有提高到不為任何常人中大利益所動搖的境界。師父說:「你家房子是用金子蓋起來的,你心裏頭沒有,看的很淡。」(《悉尼法會講座》)。今天,如果我真的住在金子蓋起來的房子裡,我可能會忍不住炫耀。
我想提醒我們的年輕同修們,要時刻警惕既得利益對人的誘惑。其實我們只有把修煉放在首位,做一個既擁有受人尊敬的職業,又精進實修的人才能真正證實大法。我的經驗是,當我對社會和大法都能做到盡職盡責時,就會達到萬事皆備,無求而自得。比如我只是問了一下,我申請永久居留權的簽證和贊助就到位了。我既衣食無憂,又有足夠時間背法和參加大法項目。我感到萬分幸運。
5. 無條件配合:智慧來自整體
去年夏天我對參加大法項目的觀念有了很大一個轉折。以前,我對自己的快速學習能力、溝通能力和對某些技術技能熟練掌握成度很是沾沾自喜。等我回到歐洲呆了一個夏天,我才認識到,我們彼此之間的互相配合才是產生智慧的真正源泉。
那時,我當地的修煉環境很不好。東西方學員之間分歧,誤解重重。沒有固定的大組學法,證實法的項目已停滯不前。我自己還有一間多年失修的公寓需要翻新。另外,我也想見見多年沒聯係的歐洲朋友們,告訴他們我新開始的修煉。
在這種環境下,我與母親組成了一支非常出色的團隊。鑑於當時該地的修煉狀況,我們決定建立自己的資料點,從新設計新的傳單和海報取代過時的舊資料。當我們的打印機出故障時,我們就一起摸索著找到解決方案。我們逐漸聯係上了該地區的同修,通過不斷參與各個真相點並增加小組學法時間,增進了同修之間的瞭解。當然,這中間也少不了心性的摩擦。
例如,當我坐下來準備設計傳單時,我發現自己的腦子一片空白,不知道該如何開始。就聽我媽媽說:「我想在傳單上應該有這個,那個的!」並指出應該包括哪個主題等。我心裏會有「好呀,既然您那麽懂,幹嘛不自己做!」,或者諸如「行呀,告訴我應該在上面寫什麽樣具體的話?!」之類的想法。我意識到那些消極的想法是很低下的,決定去掉他們。一旦這些不好的想法被清除,好主意就源源不斷地湧入我的腦海。通過修煉正向思維,不讓人的觀念和憤世嫉俗的習慣左右我們的思想,我們在大約一天的時間內就用兩種語言設計出了傳單。
我們面臨的考驗似乎如影隨形。當我們裝修公寓時,四分之三的鄰居似乎都反對。而支持我們的人未經我們的同意就幫助更換了水管。這時,住在樓下的那些人在敲我們的門,抱怨水從天花板上滴下去了。而與此同時,我們得敲住在樓上那些人的門,告訴他們,我們的天花板上有水漏下來了!真是百苦一齊降。但是,通過學法,我們逐漸的放下了個人利益,並找到了和諧的解決方案。通過與媽媽密切合作,我意識到自己的思維和邏輯能力遠遠沒有成熟到可以協調大型項目的程度,因爲連個小小的裝修都協調不好。媽媽在這次裝修過程中起到了縂協調的作用,我做了很多具體小事:比如鋸呀,鑽呀和刷油漆,我們是一個配合默契的小整體。
隨著時間的推移,我們真相點在不斷成長,我們的真相資料和講真相的經驗都在不斷增長。當地同修都很受鼓舞,支持簽名的數量也大大增加了,每個週末都有不同常人來學煉法輪功。大組學法又重新開始了,由於不斷有新同修加入學法,我們甚至得用四種語言閱讀《轉法輪》。每個人都有重生和修煉如初的感覺!在這整個修煉過程中,我需要做的就是不斷去掉負面的人的觀念,避免證實自己,並努力做到包容同修。一切就自然到位了。我對師父所說:「修在自己,功在師父。」(《轉法輪》<第一講>)有了更深的體會。
和媽媽一起工作是一段很幸福的經歷,但也時不時會有緊張情緒的衝突。由於我父母離異,父親再婚,我母親常難以慈悲心對待他的後妻。我常被夾在如何平衡兩個家庭之間,我的某些決定甚至會引發一些爭端。我母親會哭訴說,修煉對她來說太難了,她可能無法繼續下去。每當她提高聲音時,我都會特別注意放低自己的聲音;當她情緒很激動時,我會保持冷靜,不做出任何反應。一旦她能從新控制自己的情緒時,我們就坐下來讀法。我們倆都堅持修煉和向內找,不固持己見,認爲自己的理解或想法比別人好,最終達到了超越矛盾和諧相處。
歐洲之行對我而言是一個轉折點。我認識到,真正提高自己的心性和加深對法的理解才能在講清真相中發揮更大作用。正如師父在去年國際法會上所說:
「好像年輕人心都有點好高騖遠,靜不下來。大法弟子嘛,要做啥就要踏踏實實做好,你是修煉人。」(《二零一九年紐約法會講法》)
只有相互配合並堅持不懈的學法,我們才能真正證實法。最後,希望我們都能堅定實修,成為師父在《理性》中所說的「是末後救度的使者」。
如果您發現任何不當之處,請慈悲指正。
謝謝師父,謝謝同修。
明慧網發表鏈接:堅定實修
La firme determinación de un cultivador
¡Saludos venerado Maestro, saludos compañeros practicantes!
Me encontré con Falun Dafa a finales de 2016. Ese año comenzó de manera especial, ya que recibí una beca para obtener una maestría en los Estados Unidos. Me sentía humilde y ambicioso al mismo tiempo, y pensaba que estudiaría ciencia y tecnología para devolver a la sociedad las oportunidades que se me habían dado. Sin embargo, mis objetivos dieron un giro de 180 grados cuando me encontré con Falun Dafa en mi primer semestre, y la cultivación se convirtió en el punto central de mi vida.
1. Cada tribulación está vinculada con el avance o la caída en la cultivación
Desde el principio de mi cultivación, me he esforzado por no ceder al sueño y no dejar de hacer ejercicios todos los días. En los dos primeros años, desarrollé el hábito de despertarme para enviar pensamientos rectos y hacer una hora de ejercicios. Poco a poco comprendí los efectos de los ejercicios y me sentí con energía. Sin embargo, después de un tiempo, incluso con los ejercicios diarios, me sentía agotado, y mi mente estaba fuera de foco. Apenas podía cumplir bien con mis responsabilidades diarias, y mucho menos mantenerme al día con los esfuerzos adicionales de participar en los proyectos de Dafa.
En ese momento, supe que tenía que hacer un cambio, y sólo vi dos opciones. La primera era dormir más y pasar menos tiempo haciendo los ejercicios y los proyectos de Dafa. La segunda era dormir aún menos y hacer más ejercicios. Me decidí y opté por la segunda opción. Pensé que, si dos horas de ejercicios diarios no podrían eliminar mi fatiga, nada lo hará.
El Maestro dijo en “Exponiendo el Fa en el primer Fahui de Norteamérica”:
“Déjenme decirles que si ustedes hacen como les he enseñado en este gong, está garantizado que no habrá ningún daño, sólo beneficios. Alegas que estás muy ocupado y que no tienes tiempo. En realidad, tienes miedo de no tener suficiente tiempo para descansar. ¿Han ustedes pensado en el hecho de que la práctica de cultivación es la mejor forma de descansar? Ustedes pueden obtener la clase de descanso que no pueden lograr por medio de dormir”.
Después de unirme a un grupo de ejercicios por celular, los efectos fueron inmediatos: mi mente estuvo clara como el cristal después de la meditación sentada. Pero hacer esto unas cuantas veces es una cosa, mantenerlo durante un largo período de tiempo es otra. La parte más difícil fue la meditación sentada. Sentí una presión muy pesada y tangible tratando de golpear mi conciencia principal, algo que debemos evitar absolutamente en nuestra práctica. Cuando leí la historia de la cultivación del Buda Milarepa, recordé claramente que él no había dormido durante 11 meses en su cueva y que estaba muy consciente de ello. También recordé que él también estaba librando sus batallas mentales y físicas para descender a un estado sereno.
Motivado por la fuerte voluntad del Buda Milarepa en su propia práctica, me decidí a practicar los ejercicios de Dafa y a hacer aún más avances: debo fortalecer mi resolución de no ceder a esta presión y tratar de perseverar hasta el final, y ver qué pasa. Adopté la mejor postura que pude con la espalda recta, centré toda mi atención en el pensamiento único de que estoy aquí sentado en la meditación y me dispuse a no ceder a ninguna noción de romper este estado, sin importar cuántas veces bostecé. Funcionó: descubrí que cuando mantenía este estado mental, había un punto de inflexión después del cual la presión se desvanecía y lograba alcanzar la meditación profunda. Eso podía ser tan corto como los últimos cinco minutos, pero después de terminar los ejercicios de dos horas mi mente estaba siempre clara como el cristal. Descubrí otra profundidad de significado de cómo los ejercicios son la mejor forma de descanso.
2. Cultivar la compasión mientras se paga el yeli de la enfermedad
Después de hacer felizmente dos horas de ejercicios todos los días durante dos semanas, me sometieron a lo que fue la prueba del yeli más difícil que he encontrado hasta ahora. En retrospectiva, puedo ver que “Con apenas una pequeña elevación del reino de conciencia, algunas de las cosas malas propias ya son eliminadas”. (Primera Lección, Zhuan Falun)
Un día, mi ojo derecho comenzó a dolerme de repente; se puso rojo y se irritaba cada vez que miraba la pantalla de un ordenador. Mi trabajo implica mirar una pantalla durante largas horas, así que decidí usar una gorra de invierno para cubrir mi ojo. Mis compañeros de trabajo sólo veían mi ojo cuando tenía un tono rojo, así que para ellos era natural que lo cubriera y eso era todo lo que sabían sobre mi dificultad.
Poco a poco, un pus salió a la superficie en el lado derecho de mi cabeza, alrededor del ojo y la sien. También noté lo que se sentía como pequeños y firmes bultos detrás de mi oreja, y a lo largo del borde de mi cuello y barbilla. Había muchos, y no sabía qué hacer con ellos. Durante los dos días siguientes, más y más pus salió, el lado derecho de mi cabeza se sintió como si estuviera palpitando, y el dolor se hizo más fuerte. En el peor de los casos, mi ojo derecho derramaba un flujo continuo de lágrimas, empapando el interior del gorro que llevaba para cubrirlo. Sólo podía conducir con un ojo, y mi visión se limitó.
Busqué en mi interior la causa y encontré muchos defectos. Finalmente entendí lo difícil que era para mi padre, que también solo podía usar un ojo. Cuando lo visité, recordé que me sentí un poco molesto por la forma en que manejaba ciertas situaciones cuando conducía. Ahora yo estaba en la misma situación y me alegré de que esto revelara mi pensamiento poco compasivo. Pude ampliar mi mente a todos los compañeros que tenían que superar el yeli de enfermedad de una forma u otra. Finalmente me di cuenta de que el enfoque correcto era ayudarlos con la mayor compasión y comprensión de su situación. Considerar el yeli de enfermedad de otros practicantes como una simple incapacidad de cerrar sus brechas era una línea de pensamiento horrible y estaba haciendo más daño que ayuda. Estamos todos juntos en este laberinto, incapaces de ver directamente la raíz de las verdaderas formas de asuntos y estados, lidiando con nuestros apegos y tratando de despojarnos de nuestras nociones humanas. Ahora entiendo que debemos ayudarnos mutuamente a avanzar juntos.
Incluso en este estado, me las arreglé para seguir con mis ejercicios diarios. Eran un momento de alivio al principio del día, pero no eran suficientes para superar esta prueba. En la mañana de mi peor día, estaba leyendo artículos de Minghui y leí de un compañero practicante que le pidió ayuda al Maestro en sus tribulaciones. No pude evitarlo y lágrimas empezaron a correr por mi cara. Pensé, el Maestro ha hecho tanto por todos sus discípulos, y aquí estoy, en el país más próspero del mundo, sin tener que enfrentarme a una persecución directa, pero aun así incapaz de soportar las cosas por las que yo mismo me he endeudado. En ese momento, tomé mi decisión y le dije al Maestro que mientras esté consciente, mientras tenga una pequeña porción de mi propia voluntad, aguantaré y pagaré todo lo que pueda.
3. Cómo ayudó el envío de pensamientos rectos
Ese día fui a trabajar normalmente, pero cuando volví a casa, ya no pude reunir las fuerzas para hacer un proyecto. La promoción de Shen Yun estaba a punto de entrar en su fase crítica, y realmente no podía permitirme no completar mis tareas. En un aturdimiento, dije: “Voy a enviar pensamientos rectos cada hora, o más si es necesario”. Me senté a hacer pensamientos rectos, y el efecto fue palpable justo después de 20 minutos: mi mente comenzó a aclararse y el dolor comenzó a desvanecerse. Repetí esto una y otra vez hasta que me di cuenta: “Ahora puedo trabajar” y reanudé lo que era responsable.
Esa noche me dormí casi sin dolor y dormí bien hasta la mañana siguiente. Cuando me desperté, supe en mi interior: “Estoy bien ahora, sólo va a mejorar”. Mirando atrás a la resolución del día anterior, comprendí que al final del día, el Maestro se deshizo de la mayor parte de la tribulación. Realmente no hay manera de agradecer la ilimitada compasión y misericordia del Maestro. Después de eso, me recuperé lentamente, el pus se secó, los bultos desaparecieron, y sólo quedó una pizca de sombra roja en mi ojo para que yo la enfrentara. Superé esta tribulación con una fe aún más fuerte en el Maestro y en Dafa, y un corazón más compasivo para la gente común y los practicantes.
4. En medio de la confusión de los pensamientos de ganancias e intereses ocultos, siempre elijo seguir el curso de la naturaleza
Enfrentar severas tribulaciones me ayuda a concentrarme en las cosas verdaderamente importantes de la vida. Pero cuando tal presión externa se relaja, los deseos comunes, tentaciones y deseos se hinchan en mi mente. Como un joven que todavía puede ser tentado, como dijo el Maestro: “En especial los hombres jóvenes todavía quieren luchar en la sociedad de la gente común, ¡aún desean alcanzar alguna meta!” (Segunda Lección, Zhuan Falun), encontré que evitar estos pensamientos repetitivos requiere una cantidad considerable de disciplina y fe. Una y otra vez tengo que decirme a mí mismo que haga lo que el Maestro nos dice en “Exponiendo el Fa en el Fahui de Europa”: “No busques nada y obtén de forma natural”.
Cuando estaba a punto de graduarme de una respetada universidad en un área de conocimiento de gran demanda, me enfrenté al dilema de la búsqueda de trabajo. Por referencia me ofrecieron un puesto en mi área de conocimiento, pero la compensación que me ofrecieron era significativamente menor de lo que la gente de mi alrededor me decía que debería ser capaz de conseguir. Pero en ese momento, yo estaba formando mi entendimiento básico sobre lo que era la rectificación del Fa y tenía el deseo de poder hacer mucho trabajo de Dafa. Como podía ahorrar un tiempo precioso faltando a la búsqueda de trabajo y parecía que en este lugar de trabajo podría participar en los proyectos de Dafa, acepté este puesto. Sentí que estaba dando pasos decentes en tomar los intereses personales a la ligera.
Trabajé duro en la compañía y mis contribuciones pronto fueron reconocidas. En un momento en que sentí que había alcanzado un hito en la entrega de algo importante para la empresa, le pedí a mi jefe que cambiara mi horario de trabajo a cuatro días a la semana. Para mi alegría, mi petición fue aprobada y tuve tres días completos para dedicarlos a los proyectos de Dafa. Estuve muy agradecido por estos arreglos, y dediqué ese tiempo completamente a más estudio del Fa y a más proyectos.
Después de unos meses, mi jefe pareció estar contento con mi trabajo, y sugirió que si volvía a un horario normal de cinco días, podría recibir un aumento de sueldo. Siempre tuve muy presente en mi corazón el principio de lo que enseña el Maestro: “La gente común posee lo que persigue la gente común, nosotros no lo perseguimos; aquello que posee la gente común, a nosotros tampoco nos interesa”, (Novena Lección, Zhuan Falun). Respetuosamente decliné y me sentí feliz por mi decisión. Hasta el día de hoy, siento que el tiempo es nuestro recurso más preciado.
Mi corazón se agitó de nuevo cuando mi compañía contrató gente en el mismo rol que el mío. Preguntas comunes giraban alrededor de mi mente, comparando habilidades, comparando salario, y si estaba recibiendo lo que merecía. Tuve que repetirme a mí mismo que: “Nosotros los cultivadores hablamos de seguir el curso natural “. En la Séptima Lección de Zhuan Falun dice: “Si algo no es tuyo, no lo consigues por más que luches”. Sentí lástima por mí, ya que el Maestro nos ha dicho: “Me exponen sus quejas por haber sufrido pérdidas en sus intereses personales, en vez de sentirse angustiados por no poder dejar sus apegos entre la gente común” (“Cultivación genuina”, Escrituras esenciales para mayor avance). Pero en este proceso, al mantener siempre los principios del Fa, fui capaz de gradualmente reducir mi preocupación por el interés propio. Cuanto más cultivaba, más ligero me sentía. Mis circunstancias externas seguían siendo las mismas, pero en el interior, finalmente se asentó una maravillosa ligereza.
En este proceso, llegué a comprender que todavía no me había cultivado plenamente hasta el punto de que ya no era vulnerable a ser víctima de ciertos apegos y a estar atado a tentaciones comunes. Como dijo el Maestro: “Tú ves que en tiempos normales él es bastante bueno, porque cuando no tiene muchas capacidades en la sociedad común, su corazón de fama y beneficio es muy liviano”, (Tercera Lección, Zhuan Falun). Veo que aún tengo que elevar mi reino lo suficiente como para no ser movido por grandes ganancias. El Maestro también dijo: “Su casa puede estar hecha de oro, pero no la atesoran en el corazón ni le dan demasiada importancia”, (Exponiendo el Fa en Sídney). Hoy en día, si yo viviera en una casa de oro, creo que seguiría siendo bastante pomposo.
Quisiera recordarles a mis compañeros jóvenes practicantes que tengan cuidado con las tentaciones de la ganancia personal, ya que sólo si ponemos la cultivación en primer lugar, podemos validar verdaderamente a Dafa con la combinación de una carrera respetable y el carácter de un cultivador genuino. Mi experiencia es que cuando tengo un sentido de responsabilidad hacia la sociedad y hacia Dafa, todo se arregla y yo gano sin perseguirlo. Recibí mi VISA y mi patrocinio para la residencia permanente simplemente haciendo una sola pregunta. No tengo preocupaciones financieras y tengo tiempo para recitar Zhuan Falun y participar en los proyectos de Dafa. Me siento verdaderamente bendecido.
5. Poner la cooperación primero; la sabiduría viene de trabajar juntos
El verano pasado fue un punto de inflexión en mi forma de participar en los proyectos de Dafa. Anteriormente, tenía muchas nociones pomposas sobre mi habilidad de aprender rápido, la habilidad de comunicarme y el dominio de ciertas habilidades técnicas. No fue sino hasta que regresé a Europa un verano que desperté al hecho de que la sabiduría genuina florece en nuestra cooperación con los demás.
En ese momento, mi entorno de cultivación local tenía desacuerdos persistentes y mostraba signos de malentendidos entre los practicantes occidentales y orientales; no había un estudio consistente de grupos grandes, y la aclaración de la verdad se había estancado. También había un apartamento que había quedado desatendido durante años y que también necesitaba renovar. Además, no había visto a ninguno de mis amigos en Europa durante años, y tenía el deseo de contarles sobre mi nueva cultivación.
En este ambiente, formé un muy buen equipo con mi madre. Viendo la situación de la cultivación, decidimos crear nuestro propio sitio de producción de materiales y abordamos el problema de los materiales viejos diseñando nuevos volantes y carteles. Cuando nuestra impresora se rompió, fue nuestra búsqueda de una solución lo que descubrió la causa principal. Gradualmente llegamos a conocer a cada practicante local en el área y creamos oportunidades de conexiones yendo a cada sitio de aclaración de la verdad y aumentando el tiempo de estudio de la Fa en grupo. Por supuesto, nada de esto estuvo exento de conflictos.
Por ejemplo, cuando me senté a diseñar un volante, me encontré con que mi mente estaba en blanco y no sabía cómo empezar. Mi madre decía: “¡Sé lo que me gustaría ver en el volante!” y señalaba qué parte debía explicar qué tema. Tenía pensamientos que surgían como: “Bueno, si lo sabes, entonces hazlo tú”, y pensamientos como: “Vale, pero ¿qué palabras exactas deberíamos poner ahí? Me di cuenta de lo bajos que eran esos pensamientos negativos y me centré en dejarlos ir de verdad. Una vez que esos fueron eliminados, un flujo de buenas ideas comenzó a fluir en mi mente. Cultivando pensamientos positivos y no dejando que las nociones humanas y la indignación se interpongan en el camino, en casi un día, creamos los volantes en dos idiomas.
Los conflictos que enfrentamos parecían venir en todos los frentes. Cuando estábamos renovando nuestro apartamento, tres de cada cuatro vecinos parecían tener tensiones con nosotros. Los que estaban de nuestro lado reemplazaron nuestra tubería de agua sin nuestro consentimiento. Los de abajo llamaban a nuestra puerta quejándose de que el agua goteaba de su techo, mientras que nosotros llamábamos a la puerta de los de arriba diciéndoles que el agua bajaba por el techo. Eran realmente problemas amontonados uno encima del otro. Sin embargo, al estudiar el Fa, fuimos capaces de dejar de lado el interés propio y encontrar soluciones armoniosas para cada situación. Trabajando estrechamente con mi madre, me di cuenta de que mi mente y mi pensamiento estaban lejos de ser maduros, y todavía no estaba en condiciones de coordinar grandes proyectos, ni siquiera una renovación. Así que mientras mi mamá hacía un gran trabajo supervisando los proyectos, yo estaba allí para trabajar en los detalles, incluyendo el aserrado, la pintura y la perforación. Nos complementamos bien.
En el frente de la aclaración de la verdad, con el tiempo, nuestra capacidad de producción y experiencia creció. Todos los practicantes locales sintieron una nueva sensación de ánimo, el número de firmas de apoyo aumentó significativamente, y cada fin de semana, nuevas personas vinieron a aprender los ejercicios. El estudio de grupo grande fue restablecido, y con los nuevos practicantes, nos encontramos leyendo Zhuan Falun en cuatro idiomas. ¡Todos se sintieron transformados y como si estuvieran cultivando de nuevo! En todo el proceso sólo tuve que rechazar las nociones humanas negativas, abstenerme de validarme y buscar un terreno común con mis compañeros de práctica. Todo se desarrolló de forma natural, y obtuve una comprensión aún más profunda de lo que dice el Maestro: “La cultivación depende de uno mismo, el gong depende del shifu”, (Primera Lección, Zhuan Falun).
Trabajar con mi madre fue una experiencia verdaderamente feliz, pero muchas veces experimentamos fuertes tensiones. Desde que mis padres se divorciaron y mi padre se volvió a casar, mi madre tuvo dificultades para tratar a su nueva esposa con benevolencia. Tuve dificultades para equilibrar las dos familias, y algunas de mis decisiones incluso dieron lugar a ciertas discusiones en las que mi madre gritaba que la cultivación era demasiado difícil para ella, y que tal vez no podría continuar. Siempre que ella levantaba la voz, yo prestaba especial atención a bajar la mía, y cuando ella era muy ferviente, me abstenía de reaccionar y me mantenía muy tranquilo. Una vez que notaba que ella recuperaba el control de sus emociones, nos sentábamos y estudiábamos el Fa. Ambos, con perseverancia y mirando hacia adentro, sin aferrarnos a la idea de que nuestra comprensión era mejor que la de la otra persona, fuimos capaces de elevarnos por encima de los conflictos y resolver bien los problemas.
Ese tiempo en Europa fue realmente un punto de inflexión para mí. Aprendí que tener un gran impacto en la aclaración de la verdad realmente depende de cultivar nuestro corazón y aumentar la profundidad de nuestro pensamiento. Como dijo el Maestro en la última conferencia internacional del Fa:
“Parece que los corazones de los jóvenes quieren alcanzar un poco lo que está más allá, no pueden estar tranquilos. Como Dafa dizi, si quieren hacer algo, lo tienen que hacer de una manera firme y constante, porque tú eres un cultivador”, (Fahui de Nueva York 2019).
Al cooperar entre nosotros y perseverar en el estudio del Fa podemos validar verdaderamente el Fa. Y finalmente, sólo haciendo y manteniendo las resoluciones de un cultivador podemos ser lo que el Maestro dice en “Raciocinio“: “los emisarios que salvan al final”.
Si encuentran algo inapropiado, por favor, háganmelo saber.
Gracias Maestro, gracias compañeros practicantes.
Thực hiện những quyết tâm của người tu luyện
Kính chào Sư Phụ, xin chào các đồng tu!
Tôi đắc Pháp vào cuối năm 2016. Năm đó đã bắt đầu một cách đặc biệt: tôi nhận được học bổng để lấy bằng Thạc sĩ tại Hoa Kỳ. Với tham vọng khiêm tốn, tôi nghĩ tôi sẽ nghiên cứu khoa học và kỹ thuật để trả ơn lại xã hội vì đã trao cho tôi cơ hội này. Tuy nhiên, mục tiêu của tôi đã thay đổi 180 độ khi tôi gặp được Pháp Luân Đại Pháp trong học kỳ đầu tiên và tu luyện trở thành trung tâm cuộc đời tôi.
1. Mỗi một quan đều có tồn tại vấn đề tu lên trên hoặc rớt lại xuống
Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi đã cố gắng không nhượng bộ cho việc ngủ và không bỏ lỡ luyện công mỗi ngày. Trong hai năm đầu, tôi đã hình thành thói quen dậy phát chính niệm và luyện công một tiếng. Tôi đã thấy thân mình tràn đầy năng lượng. Nhưng sau một thời gian, tôi cảm thấy mệt mỏi và đầu não khó tập trung. Tôi hầu như không thể hoàn thành trách nhiệm hàng ngày của mình, và còn chưa nói đến việc tham gia vào các dự án Đại Pháp nữa.
Lúc đó, tôi biết rằng mình phải thay đổi trạng thái này, và thấy có hai sự lựa chọn. Thứ nhất là ngủ nhiều hơn và dành ít thời gian hơn cho luyện công và việc Đại Pháp. Thứ hai là ngủ càng ít hơn nữa và luyện công nhiều hơn. Tôi quyết định chọn sự lựa chọn thứ hai. Tôi nghĩ nếu 2 tiếng luyện công hàng ngày không thể loại bỏ mệt mỏi của tôi, thì không gì có thể loại bỏ được.
Sư Phụ nói,
”Tôi nói với mọi người rằng, công này tôi truyền thế nào, chư vị chiếu theo như thế nấy mà làm, đảm bảo không có hại, chỉ có chỗ tốt. Chư vị nói rằng chư vị rất bận không có thời gian, kỳ thực, là chư vị sợ nghỉ ngơi không tốt. Chư vị đã từng nghĩ chưa, tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Loại nghỉ ngơi mà có thể đạt đến [trạng thái] mà chư vị ngủ cũng không đạt được”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)
Vì vậy, tôi đã tham gia một nhóm luyện công buổi sáng sớm qua điện thoại. Hiệu quả xuất hiện ngay lập tức: tâm trí tôi trở nên rất minh bạch, trong sáng như pha lê sau khi ngồi thiền. Nhưng làm được một vài lần là một điều, còn liên tục một thời gian dài lại là chuyện khác. Phần khó nhất là thiền định. Tôi cảm thấy một áp lực rất nặng nề, hữu hình đang cố gắng đánh mê chủ ý thức của tôi, điều mà tuyệt đối phải tránh trong môn này. Nhưng khi tôi đọc chuyện tu luyện của Đức Phật Milarepa, tôi nhớ rõ rằng Ông đã từng thức 11 tháng trong hang và rất ý thức về điều đó. Tôi cũng nhớ rằng Ông cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn để nhập vào trạng thái thanh tịnh.
Được thúc đẩy bởi ý chí mạnh mẽ của Đức Phật Milarepa dành cho pháp môn của Ông, tôi đã xác định lại tâm thái khi luyện công và thậm chí càng cương quyết hơn nữa trong tâm: tôi sẽ quyết nhẫn chịu áp lực không để nó can nhiễu và cố gắng kiên trì cho đến cùng, rồi xem xem sự việc sẽ ra sao. Tôi thẳng lưng giữ tư thế tốt nhất có thể, tập trung tất cả tư tưởng vào một niệm rằng mình đang ngồi thiền, và không nghe bất kỳ ý nghĩ nào về buông trạng thái này, ngáp bất kể bao nhiêu cũng vậy. Nó thật có hiệu quả: tôi thấy rằng khi giữ tinh thần này, sau một điểm nhất định áp lực biến đi và tôi có thể nhập định sâu. Giai đoạn nhập định sâu đó có thể chỉ ngắn như 5 phút cuối cùng. Nhưng sau khi kết thúc 2 tiếng luyện công, tâm trí tôi luôn minh mẫn, trong sáng tựa pha lê. Tôi đã phát hiện ra một ý nghĩa sâu hơn vì sao luyện công là hình thức nghỉ ngơi tốt nhất.
2. Tu thiện trong khi trả nghiệp bệnh
Sau hai tuần, khi mỗi ngày đều vui vẻ luyện công 2 tiếng, tôi đã trải qua thử thách nghiệp bệnh nặng nhất mà tôi gặp phải cho đến nay. Nhìn nhận lại, tôi thấy rằng “Chỉ một chút đề cao cảnh giới tư tưởng, [thì] đã có những thứ xấu trong thân chư vị được loại bỏ bớt rồi.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ nhất)
Một ngày, đột nhiên mắt phải của tôi bắt đầu đau, bị đỏ và cảm thấy khó chịu. Dần dần, mủ lồi lên bên phải mặt, quanh mắt và thái dương. Ngoài ra tôi sờ thấy những cục u nhỏ đằng sau tai và dọc theo đường viền cổ và cằm. Có mấy cái liền, nhưng tôi không hiểu chúng thế nào. Hai ngày sau đó, mủ chảy càng nhiều ra, và cơn đau ngày càng mạnh hơn. Trong tình trạng tồi tệ nhất, mắt phải tôi luôn chảy một dòng nước mắt. Tôi lái xe dùng có một mắt và tầm nhìn cũng bị hạn chế.
Tôi hướng nội tìm nguyên nhân và đã phát hiện ra nhiều thiếu sót. Tôi hiểu ra bố tôi khó khăn thế nào, vì bố cũng chỉ dùng được một mắt. Khi tôi về thăm bố, tôi nhớ tôi cảm thấy hơi khó chịu về cách bố xử lý một số tình huống lái xe. Bây giờ tôi đã ở trong tình trạng tương tự và rất biết ơn việc này đã chỉ ra suy nghĩ vô thiện của tôi. Tôi đã có thể mở rộng tầm nhìn của mình, hiểu được những khó khăn của các đồng tu phải vượt quan nghiệp bệnh. Cuối cùng tôi nhận ra cách tiếp cận đúng đắn là giúp họ với lòng từ bi và sự hiểu biết tình trạng của họ. Phẩy quan nghiệp bệnh đi coi họ như một người thiếu quyết tâm để đóng lại sơ hở của họ là một dòng suy nghĩ vô cùng xấu và còn gây nhiều thiệt hại hơn là giúp hỗ trợ. Tất cả chúng ta đều ở cùng trong mê cung này , không trực tiếp nhìn thấy nguyên nhân gốc rễ của các khó nạn, vật lộn với các chấp trước của mình và cố gắng rũ bỏ những quan niệm người thường. Bây giờ tôi hiểu chúng ta nên luôn giúp nhau cùng tiến bộ.
Ngay cả trong trạng thái nghiệp bệnh này, tôi vẫn tiếp tục luyện công 2 tiếng hàng ngày. Luyện công là một thời gian thanh thản vào đầu ngày, nhưng nó không đủ để tôi vượt qua thử thách này. Vào buổi sáng ngày tồi tệ nhất, tôi đọc một số bài chia sẻ trên Minh Huệ và đọc rằng một đồng tu xin Sư Phụ giúp đỡ. Tôi không kiềm chế được, nước mắt bắt đầu chảy dòng xuống mặt tôi. Tôi nghĩ rằng Sư Phụ đã làm rất nhiều cho tất cả các đệ tử, và hiện nay tôi đang ở đất nước giàu có nhất thế giới, không phải đối mặt với sự đàn áp trực tiếp, mà vẫn không chịu đựng được những điều mình nên tự hoàn trả. Vào lúc đó, tôi đã quyết tâm và hứa với Sư Phụ rằng chừng nào tôi còn tỉnh táo, miễn là tôi còn một chút nhỏ ý chí của mình, tôi sẽ nhẫn chịu và tiêu nghiệp nhiều nhất có thể.
3. Việc phát chính niệm đã giúp tôi thế nào
Ngày hôm đó tôi đi làm bình thường và khi tôi trở về nhà, tôi đã rơi vào trạng thái không còn đủ sức tập trung để làm công việc Đại Pháp. Quảng cáo Thần Vận cũng sắp bước vào giai đoạn quan trọng, vì vậy tôi thực sự không thể để không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Trong tình trạng mê mụ vì đau đớn, tôi tự bảo, tôi sẽ phát chính niệm mỗi giờ, hoặc nhiều hơn nếu cần. Tôi ngồi xuống phát chính niệm, và thấy hiệu quả chỉ sau 20 phút: tâm trí tôi bắt đầu tỉnh táo lên và cơn đau bắt đầu nhẹ đi. Tôi lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi tôi phát hiện ra, ‘Tôi có thể làm việc rồi’, và tôi đã tiếp tục những công việc tôi chịu trách nhiệm.
Tối hôm đó tôi đi ngủ gần như không cảm thấy đau và được một giấc ngủ rất yên cho đến sáng hôm sau. Khi tôi dậy, trong tâm tôi đã hiểu, ‘Bây giờ ổn rồi, từ nay sẽ chỉ tốt hơn thôi’. Nhìn lại những quyết tâm đã trải qua của ngày hôm trước, tôi hiểu rằng cuối cùng, Sư Phụ đã lấy phần lớn khổ nạn này đi. Thật sự không có cách nào để tôi cảm ơn lòng từ bi và lòng từ thiện vô biên của Sư Phụ. Sau đó tôi dần dần hồi phục, mủ khô đi, những khối u biến mất và chỉ còn một chút bóng đỏ trong mắt để tôi xử lý. Tôi đã vượt qua cơn nạn này với một niềm tin mạnh mẽ hơn vào Sư Phụ và Đại Pháp, và một trái tim từ bi hơn đối với những người thường và các đồng tu.
4. Trong những ý nghĩ hỗn loạn về lợi ích và quyền lợi, tôi luôn thuận theo tự nhiên
Việc đối mặt với những khổ nạn nghiêm trọng giúp tôi tập trung vào những điều thực sự quan trọng trong cuộc sống. Nhưng khi áp lực bên ngoài giảm đi, những mong muốn và ham muốn thông thường xuất hiện trong tâm trí tôi. Như một nam thanh niên đôi khi còn như Sư Phụ giảng, “muốn phấn đấu hết mình nơi xã hội người thường” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ hai), tôi thấy rằng việc gạt đi những suy nghĩ lặp đi lặp lại này yêu cầu một kỷ luật và niềm tin mạnh mẽ. Hết lần này đến lần khác tôi phải tự nhủ: “vô cầu nhi tự đắc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu)
Khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng trong lĩnh vực nhu cầu cao, tôi đối mặt với vấn đề tìm việc. Thông qua giới thiệu tôi đã được nhận vào một vị trí trong lĩnh vực của mình, nhưng thù lao mà họ đề nghị trả ít hơn đáng kể so với những con số mọi người xung quanh đã nói tôi có thể nhận được. Tại thời điểm này, tôi đang hình thành sự hiểu biết cơ bản của mình về chính Pháp, và tôi mong được tham gia nhiều công việc Đại Pháp. Bởi vì tôi có thể tiết kiệm thời gian quý giá bằng cách bỏ qua quá trình tìm việc, và tại công ty này dường như tôi sẽ có cơ hội tham gia các dự án Đại Pháp, tôi đã chấp nhận vị trí này. Tôi cảm thấy mình đã tiến được những bước đáng kể về hướng coi nhẹ lợi ích cá nhân.
Tôi làm việc chăm chỉ tại công ty và những đóng góp của tôi đã sớm được công nhận. Vào thời điểm tôi cảm thấy mình đóng góp được việc quan trọng cho công ty, tôi đã yêu cầu sếp thay đổi giờ làm việc của tôi thành 4 ngày một tuần. Rất vui mừng là yêu cầu của tôi đã được chấp nhận do vậy tôi đã có 3 ngày để dành cho các việc Đại Pháp. Tôi rất biết ơn những an bài này, và tôi hoàn toàn dành thời gian đó để tăng cường học Pháp và làm việc Đại Pháp.
Sau một vài tháng, sếp của tôi có vẻ hài lòng với công việc của tôi và đề nghị rằng nếu tôi trở lại làm việc 5 ngày một tuần, tôi có thể được tăng lương. Tôi luôn luôn giữ trong tâm Pháp lý “những cái mà người thường vẫn truy cầu thì chúng tôi không truy cầu; thứ mà người thường có thì chúng tôi cũng không quan tâm.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ chín) Tôi trân trọng từ chối và cảm thấy hạnh phúc với quyết định của mình. Cho đến hôm nay, tôi cảm thấy thời gian là tài nguyên quý giá nhất của chúng ta.
Tâm tôi lại động khi công ty nhận thêm nhân viên vai trò tương tự như của tôi. Những câu hỏi thường cứ xoay quanh trong đầu tôi, so sánh kỹ năng, so sánh mức lương, và hỏi liệu tôi có nhận được những gì tôi xứng đáng được không. Tôi đã phải liên tục nhắc bản thân mình ”người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’” Trong Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ bảy viết rằng “cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” Tôi cảm thấy rất đáng tiếc cho bản thân mình, vì Sư Phụ đã nói với chúng ta “chư vị lại kể khổ với tôi vì những tổn thất về lợi ích nơi người thường, chứ không thấy khổ não vì tâm chấp trước nơi người thường của bản thân vẫn chưa buông bỏ được” (Tinh Tấn Yếu Chỉ, Chân tu). Nhưng trong quá trình này, bằng cách luôn luôn giữ vững những Pháp lý, tôi đã có thể dần dần giảm bớt tâm chấp trước của mình vào lợi ích cá nhân. Càng tu, tâm càng nhẹ nhàng. Mặc dù hoàn cảnh bên ngoài vẫn như vậy, nhưng bên trong, rốt cuộc ổn đinh một minh sáng diệu kỳ.
Trong quá trình này, tôi đã hiểu là tôi chưa tu đến mức mà những lôi cuốn của tiện nghi vật chất không động được đến tâm tôi. Như Sư Phụ giảng, “bình thường chư vị thấy họ rất tốt; khi chưa có bản sự gì nơi xã hội người thường, thì tâm danh lợi của họ rất nhẹ” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ ba) Tôi vẫn chưa nâng cao cảnh giới của mình đến mức không bị lay động bởi những lợi ích lớn hơn. Sư Phụ còn nói “Nhà chư vị xây bằng vàng, trong tâm chư vị không có, coi rất nhẹ” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney). Hôm nay nếu tôi sống trong một ngôi nhà vàng, tôi nghĩ tôi sẽ vênh vang làm người khác khó chịu.
Tôi muốn nhắc nhở các đồng tu trẻ hãy cảnh giác với những cám dỗ của lợi ích cá nhân, và chỉ khi chúng ta đặt tu luyện vào vị trí đầu tiên, chúng ta mới có thể chứng thực Pháp với sự kết hợp của một nghề được tôn trọng và tính cách của một người tu luyện chân chính. Kinh nghiệm của tôi là khi tôi có ý thức có trách nhiệm đối với xã hội cũng như với Đại Pháp, mọi thứ đều vào đúng vị trí của chúng và mình cũng đắc được chúng một cách vô hữu cầu. Tôi đã nhận được VISA và tài trợ cho thường trú chỉ qua câu hỏi đơn giản. Tôi không phải lo lắng về kinh tế và có thời gian học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân và tham gia các dự án Đại Pháp. Tôi cảm thấy thực sự may mắn.
Đây là sự hiểu biết hạn chế của tôi. Nếu bạn thấy bất cứ điều gì không phù hợp, xin chân thành cho tôi biết.
Cảm tạ Sư Phụ, cảm ơn các đồng tu.
*Original language.